Sau khi cúp máy, Lam Hân vẫn mỉm cười hạnh phúc.
Có vẻ như phía anh ấy cũng rất suôn sẻ.
Đột nhiên, “bịch……”
Lam Hân nghe thấy tại đoạn đường đèn đỏ, chiếc xe bị theo đuôi.
TÁ ” Ninh Phi Phi đã nhìn lại nhanh chóng, “Giám đốc Lam, xe của chúng ta bị đụng rồi?”
Lam Hân gật đầu, “ừm, Phi Phi, tôi sẽ đi xuống xem sao.”
Ninh Phi Phi cũng tháo dây an toàn và xuống xe với cô.
Lam Hân nhìn chiếc xe của mình, bị một chiếc xe cùng màu đỏ theo đuôi, khuôn mặt đau khổ, đây là xe mà cha đã tặng cho cô, màu sắc rất gió, cô luôn rất thích, không có chuyện quan trọng, cô sẽ không lái xe ra ngoài.
Ninh Phi Phi nhìn, thanh chắn bị móp vào, “Giám đốc Lam, xem ra, nên gọi công ty bảo hiểm rồi.”
Lam Hân gật đầu, liếc nhìn chiếc xe phía sau, nhìn người vừa xuông xe, cô hơi ngạc nhiên.
Cố An An nhìn Lam Hân, không muốn đi xuống, nhưng mọi thứ đã xảy ra, cô ta phải đi xuống.
“Đúng là đen đủi.” Cố An An hắng giọng nói.
Lam Hân nghe vậy, ánh mắt bát ngờ nhìn cô ta lạnh lùng, mỉa mai nói: “Tôi cũng cảm thấy rất đen đủi, sao lại là cô đụng xe của tôi vậy?”
“Của cô?” Cố An An tay vòng ngực, một chiếc váy ôm màu trắng, phía trên mặc một chiếc áo khoác trắng, tính khí nhẹ nhàng, nhưng khó.
để cho khuôn mặt ác độc của cô ta tạo ra cảm giác ôn hòa.
Cô ta nhìn Lam Hân với sự nhạo báng, “cô có đủ khả năng để mua chiếc xe sang trọng như thế này sao? Tất cả những gì bây giờ cô có được đều là do Lục Hạo Thành cho, cô không biết xấu hỗ mà nói là của mình.” Mỉa mai, từng từ một, đi vào tai của Lam Hân.
Lam Hân không tức giận, cô biết Cố An An đang có tình nổi giận với cô, nếu cô tức giận, thì vừa hay đúng ý của Cố An An.
“Vậy thì sao? Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, tôi hợp pháp sở hữu tất cả mọi thứ của anh ấy, tại sao lại ngại?”
Chiếc xe là món quà đầu tiên mà cha cô tặng cho cô, và cô luôn cẩn thận không nỡ lái.
Đúng là khuôn mặt của Cố An An đã thay đổi