Lam Hân dùng sức đẩy đẩy anh một cái, tức giận nói: “Lục Hạo Thành.”
Ánh mặt Lục Hạo Thành thâm trầm như biển, vội ôm lấy cô, “Em là của anh.”
Một câu ngắn gọn, chứng minh sự bá đạo của mình và tâm trạng lo sợ được mắt.
Lam Hân vừa nghe anh nói những lời này, lòng cũng không tự chủ được mà mêm đi, lửa giận vừa mới bùng lên đã bị câu nói bá đạo này của anh dập tắt.
“Lục Hạo Thành.”
Lam Hân võ nhẹ lưng anh, người đàn ông này vẫn rất sợ mắt đi cô, cô vân luôn biết điều đó, giờ phút này cô cũng có thê cảm nhận được sâu sắc.
“Lam Lam, anh thấy Nhạc Cần Hi đối tốt với em, anh ghen tị, anh TỔ ràng cũng đối với em rất tốt mà.
Giọng anh mang đầy bắt bình tủi thân.
Phải nói trên đời này, anh sợ nhát là việc bà xã của mình bị người khác thèm muốn.
Lam Hân nhích ra một chút tạo khoảng cách,, ánh mắt dịu dàng đong đây ý cười nhìn anh, “Lục Hạo Thành, em hiện tại đã là bà xã của anh, anh cũng không cần lo lắng cho em sẽ bị người khác đoạt mát.
Sự có mặt của Cần Hi đối với em mà nói thì không phải có ý nghĩa bình thường, có lẽ, chờ sau này anh sẽ hiễu được.”
Cô biết trong lòng Lục Hạo Thành đang lo lắng cái gì, cô đã phải tránh đi rât nhiêu chuyện, cô cũng nghĩ đến cảm nhận của anh „ „nhưng có một sô việc cô không thể dứt khoát từ bỏ được.
Hai người họ vẫn cần tin tưởng lẫn nhau.
Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô thật sâu, “Lam Lam, anh biết § nhưng chỉ vì anh quá để ý.”
Giọng anh vừa trầm thấp lại khàn khàn.
Vừa thấy đến sự thân thiết quan tâm của NhốC Cần Hi lại mang theo tình yêu sâu sắc không thể che dấu được, anh sẽ lập tức mắt đi lý trí.
Lam Hân vươn tay, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét cương nghị trên mặt anh, cười nói: “Lục Hạo Thành, là do anh không tin tưởng em.”