“Lam Lam, thật xin lỗi!”
Ánh mắt anh lóe lên, không dám nhìn thẳng vào Lam Hân.
Lam Hân cười cười, “Anh không cần cảm thấy có lỗi với em, mấy thứ cảm xúc bông bột này, ai cũng đêu có.”
Tuy nhiên khi cảm xúc cá nhân bị mắt kiêm soát, sẽ gây ra nhiều Th toái cho những người xung quanh.
Những người bị bùng nổ cảm xúc, lòi nói ra sẽ mang theo tính công kích và
Cô đã đọc qua rât nhiều sách tâm lý học, những chuyện vụn vặt không đảng giá nhắc tới gặp được,Jrong cuộc sống, cô đều có thể biến nó thành không CÓ Lục Hạo Thành giờ phút này bị khống chế bởi tính chiêm hữu và kiểm soát, cả hai loại dục vọng đều xảy ra cùng nnh lúc, cô cũng cô găng đề hiêu anh.
Trái tim của một người có thật sự khỏe mạnh hay không, cảm xúc bộc lộ ra ngoài chính là bộ mặt rõ nét nhất của người đó.
Lục Hạo Thành nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, lại khôi phục ý cười ôn hòa như cũ, “Cô gái ngốc, em cứ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy: anh cảm giác bản thân càng thây áy náy.”
1 ” Lam Hân tiêng cười nhẹ nhàng khoan khoái tâm hôn người nghe, “Lục Hạo Thành, anh không muôn em tha thứ cho anh sao?”
“Không, anh muốn Lam Lam tha thứ cho anh.”
Vẻ mặt anh lúc nói câu này, cực kỳ giống một đứa trẻ đang giận dỗi.
Lam Hân biết, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể buông lỏng hết ngụy trang và phòng bị như vậy.
Lam Hân cười cười, “A Thành, em thà đối mặt với thế giới này bằng một nụ cười còn hơn đề thê giới này thay đổi nụ cười của anh.”
“Lam Lam, có phải là bởi vì em đã đọc qua rất nhiêu sách tâm lý, nên mới có thể am hiểu lòng người tới vậy không?
Không phải, bà xã của anh từ nhỏ cũng đã am hiệu lòng người.”
Lục Hạo Thành cười nói.
Lam Hân