Âu Cảnh Nghiêu đi ở phía sau nghe được máy lời như vậy cũng nổi giận, Ô….., mây người này tham vọng cũng không lớn, chỉ cân một căn hộ nhỏ là được rồi, nêu là anh, anh sẽ kiếm cả một tòa nhà.
“Ôi trời! Thi Thi, ý tưởng này của cô cũng không tồi nha, một tháng tôi cho cô 10 vạn, tiết kiệm được vài năm, này cũng thật sự kiếm được tiền trả trước cần nhà đây.”
Tô Cảnh Minh vô cùng ưu nhã bước tới, tự chọn cho mình một vị trí bên cạnh cô gái kia rồi ngồi xuống, ý cười lạnh nhự băng nhìn qua Lý Nhã Thị, nguy hiểm nheo mắt lại.
Lý Nhã Thi nhìn thấy Tô Cảnh Minh đột nhiên xuất hiện, cả người giỗng như bị điện giật vậy, đều trở nền run rây dữ dội.
Chàng trai nhỏ ngồi đối diện cô ta cũng co rúm lại vì sợ hãi.
“On óc Tô Cảnh Minh?”
Lý Nhã Thi không thể tin trừng lớn mét nhìn Tô Cảnh Minh.
Như thế nào anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong này?
Tô Cảnh Minh lạnh lùng cười, nói: “Lý Nhã Thị, cô là người bạn gái nghèo hèn nhất, cũng cặn bã nhất mà tôi từng quen.
Tổi chưa từng gặp qua được loại bạn gái nào như cô, nói khó nghe một chút thì chính là thấp hèn, nói càng khó nghe hơn thì chính là kẻ lừa đảo, thật sự vô cùng đáng ghét.”
“Không phải cô muốn có nhà ở sao?
Có hơn chục ngôi nhà giá trị hơn ậ ngàn vạn do tôi đứng tên, vậy cô cầm một chút tiền đặt cọc đáng thương đến, còn lưng làm ô sin đến năm 60 tuổi, dùng cả đời cô cũng đủ đổi lấy căn nhà.”
“Cho nên a, con người đúng là nên được phân loại đẳng cập, nêu không sao lại có một câu gọi là môn đăng hộ đối chứ?”.
Đam Mỹ Sắc
Tô Cảnh Minh tức giận đến mức muôn lật lung bàn, Âu Cảnh Nghiêu liền tiến lên trước chặn tên bạn nông nổi lại.
“Cần gì phải trút giận lên đồ đạc của người khác chứ?
Lát nữa tôi còn phải thay cậu sắp xếp nữa, dùng cái này đi.”
Âu Cảnh Nghiêu đem chai rượu vang đỏ đắt tiền