Tô Cảnh Minh: “Tôi không muốn bắt nạt phụ nữ.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Chỉ cần cậu tình nguyện bị bắt nạt, tôi cũng không ý kiên.”
Tô Cảnh Minh: “Không cam lòng!”
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Anh thật sự không nên xuông xe và đi theo cậu ta.
Sau này mọi chuyện liên quan đến Tô Cảnh Minh anh tuyệt đối không thể dây vào, quả thật rất lèo nhèo.
Cô gái tốt rất đáng giá quý trọng, nhưng loại phụ nữ hư hỏng, ha Hội ở chỗ của anh chỉ có một con đường chết.
Loại phụ nữ mưu mẹo, tâm tư không thuần khiết như thế này,, không lừa được bên phía Tô Cảnh Minh này, còn có thể sẽ tiếp tục chạy đi lừa đối tượng khác.
“Tôi đi vào xe trước đây.”
Âu Cảnh Nghiêu nói xong liền bước đi, anh ngại nhìn thêm sẽ bẩn mắt.
Tô Cảnh Minh, “A Nghiêu, từ từ chờ tôi đã.”
Âu Cảnh Nghiêu không đề ý tới đói phương, tao nhã nện bước rời đi.
Tô Cảnh Minh phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Lý Nhã Thi một cái.
Lý Nhã Thi khẩn trương nhìn qua anh, cố gắng giải thích, “Cảnh Hinh: em hãy nghe em nói, không phải như những gì anh đang nghĩ đầu, em là thật sự thích anh mà.”
Tô Cảnh Minh đã có ý định tha cho cô ta, nhưng đột nhiên lại nghe được cô ta nói những lời này anh châm chọc cười cười: “Thật sự thích tôi, cô thật sự thích tôi nên mới như vậy sao?
Cầm tiền tôi đưa cho đề nuôi tên “tiểu bạch kiểm này, thậm chí còn muốn dùng tiền của tôi để mua nhà tân hôn cho các người, coi tôi là thằng ngu hả, tôi cũng có tiền thật, nhưng g cũng chỉ cho người tốt dùng mà thôi.
Con người thì không phân biệt cao thấp nhưng vân có điểm