Lục Hạo Thành giương mắt nhìn anh ta một cái: “Không khó khăn với chúng ta đâu.
Anh quên rồi sao, bắt động sản ở thành phó Phan, chính là thiên hạ của cha Dịch.”
“Hồ ng Ai oan Nghiêu cười nhạt một tiếng, híp mất lại: “Đúng là chỉ cần anh có phúc khí tốt, sơn thủy bất kể lay chuyền thê nào, tất cả đều xoay quanh anh thôi.”
“Ha ha… ” – Lục Hạo Thành cười cười, hai C khoanh lại chống đỡ lầy căm, ưu nhã tôn quý, thở hắt ra không một tiếng động, nói: “Đây chính là phúc khí.
Phúc khi của tôi thật là tốt.”
Anh đắc ý, ngả người ra phía sau ghê.
Âu Cảnh Nghiêu thấp giọng cười cười, không nói gì nữa.
“Cha, con tới nè.”
Lục Hạo Thành nghe thây giọng nói của con gái mình, hơi sững sờ, tiêu công chúa của bọn họ làm sao lại tới đây?
“Chào chú Âu.”
Lam Tử Kỳ bước vào, trong tay cầm hoa quả và một chiếc bánh mì, còn có cả đồ ăn vặt nữa “Ừm.
Kỳ Kỳ.
Chào conl”
Âu Cảnh Nghiêu mỉm cười với tiểu nha đầu tinh quái này, cô bé giỗng mẹ y như đúc, rất có tài, Vẽ một bức tranh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Vâng ai.”
Lam Tử Kỳ đem đồ ăn vặt đặt lên bàn.
Lục Hào Thành hỏi: “Kỳ Kỳ, không phải lúc này con đang ở trường học hay sao?”
Lan Tử Kỳ: “Con xin nghỉ rồi.”
Lục Hạo Thành: “…”.
Trong nhóm chat giáo viên không hề nhắc tới.
Không lẽ tiểu nha đầu này vẫn vì chuyện tối qua mà không vui sao?
Lam Tử Kỳ lấy bánh mì ra, cắn một miếng, nhỉn anh mắt hoài nghỉ của cha cô, tức giận nói: “Cha… Con muốn chuyển trường!”
Lục Hạo Thành: ”…”.
Anh đứng dậy đi tới, mỉm cười nhìn con gái: “Kỳ Kỳ, Sao đột nhiên con lại muốn chuyền trường?”
Lòng Lam Tử Kỳ tràn đầy chua xót, cái miệng nhỏ nhắn nhéch lên, rưng rưng muôn khóc: “Con không muôn: học chung trường với anh hai, anh ấy bây giờ là người nổi tiếng rồi,