Mọi người dường như quên mắt rằng số phận trên đời này cũng thật nghiệt ngã, nó đưa bạn đặt vào thế giới này, làm cho cuộc sông của bạn tôt đẹp hơn từng chút, từng chút một.
Nhưng nó cũng sẽ từng chút, từng chút một kéo bạn quay trở về vị trí bất hạnh lúc ban đâu”.
Lam Tử Kỳ tức giận nói.
Ngược lại, cô bé muốn xem tên nhóc hôi thối kia có thể nồi tiếng tới lúc nào.
“Còn nữa, không phải anh áy chỉ ra đời sớm hơn con ba phút sao, tại sao lại được làm anh trai vậy?
Lúc ấy, nếu bác sĩ đổi góc độ khác, lây con ra trước, thì chắc chắn con sẽ là chị của anh ây.”
Lam Tử Kỳ càng nói càng hăng, đập mạnh chiêc bánh mì xuống bàn.
Lục Hạo Thành: “…”.
Âu Cảnh Nghiêu: “…”.
Cô nhóc này, lửa giận cũng thật lớn nha.
Có thể thốt ra những đạo lý rất rành mạch.
Âu Cảnh Nghiêu hỏi: “Kỳ Kỳ, những lời này, cháu học theo ai vậy?”
Đôi mắt to của Lam Tử Kỳ ngơ ngác vô tội nhìn anh một cái, nói: “Chú Âu, thời đại bây giờ, điện thoại di động có thể dạy cháu biết đọc chữ.
Nếu cháu biết chữ rồi, cháu tự nhiên sẽ đọc sách.
Đọc sách thì sẽ hiểu được nhiều đạo lý rất rõ ràng.
Cháu đoán rằng, anh hai cháu đang sớm bước vào thời kỳ phản nghịch.”
Ngay lập tức, cô bé nhìn cha của mình: “Cha à, cha đừng chỉ chú ý mỗi mẹ của con, cha hãy chú ý cả nhất cử nhất động của anh con đi ạ.
Hai ngày hôm nay anh ây như bị ¡ động Kinh ý, hoàn toàn lộ rõ bản chất thật rồi.”
Lục Hạo Thành thận trọng hỏi: “Kỳ KỲ, bản chất thật của anh hai con là gì vậy?”
Đối với hai anh em nhà này, anh thật sự không có biện pháp đôi phó nào cả.
Lam Tử Kỳ