Đến bây giờ không hề có một chút tin tức nào của anh trai.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy I hai đầu lông mày của cô quanh quần lầy ưu sâu, có chút nhíu mày: “Ninh Thành Công là anh trai của cô sao?”
Ninh Phi Phi nghe xong ba chữ Ninh Thành Công, ánh mặt đột nhiên nhìn về phía anh ta, “Tại sao anh lại quen biết anh trai của tôi?”
Âu Cảnh Nghiêu khẽ mím môi, không nói gì, chỉ đi tới ngồi lên ghế sô pha ở bên cạnh, anh ta chỉ chỉ ghê sô pha bảo Ninh Phi Phi ngồi.
Ninh Phi Phi lúc này lòng nóng như lửa đốt, cô không thê nghe được tung tích của anh trai, cô nhanh chóng ngồi vào phía đổi diện với Âu Cảnh Dương.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Âu Cảnh Nghiêu, chờ lây câu trả lời của anh ta.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thây cô sốt ruột như vậy, trong lòng cũng căng thăng theo: “Anh trai của cô có liên quan đến một vụ phạm tội, anh ta lầy tiền của đồi phương rồi bỏ chạy.
Hiện tại người của chúng tôi đang đi tìm anh ta.
“Cái gì?”
Ninh Phi Phi một mặt tái nhọt, với tính cách của anh trai cô, vì tiền, quả thật anh ta có thể làm ra chuyện như Vậy.
Ninh Phi Phi vừa lo lắng vừa bắt đắc dĩ, lại càng không cam tâm.
Mỗi một đứa con gái đêu là đứa trẻ lớn lên trong lòng bàn tay nâng niu của cha mẹ mình, nhưng vì cái gì mà hét lần này tới lần khác, cô luôn phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Cô luôn phải gánh chịu những tổn thương và gánh nặng do người thân mang đền cho mình.
Giọng nói của cô nghẹn ngào: “Chúng tôi cũng không biết anh ta đã đi đâu.
Tôi đã hỏi khắp tất cả bạn bè của anh ấy, và họ cũng không biết anh ấy đang ở đâu.”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Anh ta ở thành phô Phàn.”“
“Thành phố Phàn sao?”
Ninh Phi Phi nhíu mày, không nghĩ tới trong hai ngày vừa qua anh ta thực sự chạy tới thành phố Phàn.
“Ừm! Nhưng bây giờ anh ta đang lần trốn, người của chúng tôi cũng không thể tìm thây anh ta.
Anh ta là anh trai của cô, tôi muôn