Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy cô rơi nước mắt, không ngừng nhíu mày.
“Được, cô không cần phải thương tâm.
khổ sở đâu.
Mọi việc đêu đã xảy ra rồi, anh trai,của cô chỉ có thê đối mặt, không thể tránh né.
Anh ta tránh được nhất thời chứ không tránh được cả một đời.”
Ninh Phi Phi lau ngước mắt, chỉ là nước mắt vừa mới lau đi lại không nhịn được mà chảy ra.
Dáng vẻ thương tâm khổ sở kia khiên cho trái tim của Âu Cảnh Nghiêu cảm thầy khó chịu không thê giải thích được.
“Thế nhưng không tìm thấy anh ta, chúng ta cũng không có biện pháp nào cả.
Anh ta đã ra vào tù rất nhiều lần rồi, nhưng không hề ăn năn hồi cải.
Mẹ của tôi vì anh ta cũng sắp khổ sở đến chệt rồi.”
Trong lòng Ninh Phi Phi chua xót cùng bất lực.
Chuyện này có thể trách ai được đây?
Cho tới bây giò mẹ vẫn còn chiêu chuộng anh trai, cho răng anh trai không hề sai, chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi.
Anh trai thật sự bị người khác lợi dụng, nhưng cũng là cam tâm tình nguyện vì tiên mà bị.
người ta lợi dụng.
Âu Cảnh Nghiêu rút khăn giấy ra đưa cho cô.
Ninh Phi Phi hơi mím môi, ánh mắt liếc qua anh ta một cái, trong mắt của anh có hiện lên sự lo lắng, trong lòng đột nhiên được an ủi một chút.
“Cảm ơn anhl”
Cô lau nước mắt, xoa dịu một chút tâm trạng của mình.
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, đưa một ly nước âm cho cô, “Cô uông chút nước âm đi.”
“Vâng, cảm ơn!”
“Ninh Phi Phi bưng ly nước lên uống một ngụm.
.
Truyện Tiên Hiệp
Sau khi tâm trạng đã hồi ¡ phục, cô mới nhìn Âu Cảnh Nghiêu, vẻ mặt khẩn cầu: “Thư ký Âu, các anh nhất định phải đưa anh trai tôi trở về, để