Lam Hân nhẹ nhàng thả lỏng chính mình, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt thiêu đốt đang rơi trên khuôn mặt mình, tuy răng nhấm mắt lại, cô vẫn có thể rố ràng cảm giác được như cũ.
Ngay cả bầu không khí trong phòng cũng trở nên đây áp lực.
Cô đột nhiên mở mắt ra nhìn, chống lại ánh mắt sâu thẳm và đầy Ìo lăng của Lục Hạo Thành.
Anh cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mình.
T TÌìhöiHTP ” Cô gọi anh một tiêng.
Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước đó, ngay cả chớp mắt cũng không hề động một chút.
Cô biết anh tức giận, cô cũng biết anh muốn biết cái gì?
“Khiến cho anh lo lắng rồi, tuy nhiên em đã không có việc gì.”
Cô hơi mím môi, khẽ nở một nụ cười.
Lục Hạo Thành lúc này mới hơi giật giật, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi tái nhọt kia của cô, “Em chắc chắn bản thân mình thật sự không có việc gì sao?
Nhưng mà anh nhìn em thấy không tốt lăm.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhựng Lam Hân vẫn nghe ra được nỗi tức giận trong lòng anh.
Cô vừa cười cười: “Anh nhìn em xem, không phải vẫn ôn đây sao?”
Anh nhướn mày, theo thói quen ánh mắt lại trỏ nên lạnh lùng, có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô.
Lam Hân cười, theo ánh mắt lạnh như băng của anh mà nụ cười biến mắt dường như không còn sót chút gì.
Cô đột nhiên vươn tay, ôm choàng lấy cổ anh, vẻ mặt đau xót, nước mắt cũng nhịn không được mà chảy xuÔng, dáng vẻ mỏng manh yêu ót của cô, cuỗi cùng cũng bộc lộ ra rồi.
“Không ồn, thật ra em thật sự không ồn, em sợ anh lo lắng, lại không muốn cho anh biết những chuyện quá khứ em không chịu Iñoirom.
Thiếu chút nửa đã bị bọn, họ làm nhục, nêu không phải Cần Hi đuổi tới, đem em cứu ra, em thật sự sẽ chết ở nơi