Trái tim Lục Hạo Thành đập loạn nhịp, anh vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi cô, nhưng nhìn cô khóc đến thê thảm, những kịch bản đã nghĩ sẵn †rong đầu.
lại không thê thót ra lấy một lời, chỉ biết ôm chặt lây cô trong lòng.
Lại qua thêm khoảng năm ¡ phút đồng hỗ nữa, Lam Hân chậm rãi nâng mất lên, nhìn qua Lục Hạo Thành cười cười: “Lần này, em thật sự đã tốt hơn rất nhiều, anh thật sự không cần lo lắng nữa.”
Lục Hạo Thành ôm lầy cô, cái gì cũng không nói, giò phút này có nói thêm nhiêu lời an ủi với cô, cũng chỉ là dư thừa mà thôi.
“Ngủ đi, ngủ xong một giấc thì sẽ không có chuyện gì nữa.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho Lam Hân.
Nếu cái ôm của anh có thể mang lại cho cô ấm áp, anh tình nguyện cứ như vậy bầu bạn bên cô cả đời.
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Em Ngủ không được.”
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn thoáng qua Lam Hân, nhẹ nhàng hôn một chút lên cánh môi cô, mang theo nước mắt, có chút cảm giác mắn mặn.
Tiếng nói trầm thắp của anh vang lên bên tai: “Bà xã, vậy em hy vọng sẽ được anh làm chút gì đó, hửm?”
Giọng điệu tà mị lại lớn mật.
Lam Hân hơi trừng mắt liếc qua anh một cái, tại sao anh luôn suy nghĩ đến những chuyện lệch lạc như vậy chứ?
Tuy nhiên, bầu không khí hiện tại giữa hai người bọn họ, cũng chỉ có thể khiến cho anh nghĩ tới chuyện này mà thôi Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh, người đàn ông này trời sinh khí chất như vậy, chỉ cần nhìn vào.
anh thì sẽ tự động buông vũ khí đầu hàng.
Người như vậy lại là ông xã của cô, cô môi ngày thức dậy hay buổi tối lúc tỉnh ngủ đêu cảm giác bản thân đang được đăm chìm trong niêm hạnh phúc to lớn.
Cô cười nói: “A Thành, em đã bao giờ nói qua với anh rắng vẻ ngoài của anh thật sự rất đẹp mắt chưa.”
Lục Hạo Thành hơi sửng