Mộc Tử Hoành cũng nhìn thoáng qua cô, “anh đã nói rồi, Á Thành sẽ đồng ý.
Ánh mắt Lạc Cần Nghiên quyền rũ nhìn anh ây, chớp chớp mất, đáy mắt hai người chảy xuôi ái ý.
Lục Hạo Thành: “Bây giờ đã trắng trợn ân ái rôi sao.”
Lạc Gần Nghiên mở miệng, nhìn sắc mặt Lục Hạo Thành không biết hình dụng như thế nào, tất cả những lời của cô dừng lại ở trong môi.
Cô đứng dậy và mỉm cười: “em đi tìm Lam Lam, hai người trò chuyện đi, chút nữa em sẽ đên tìm anh.”
“Được”
Mộc Tử Hoành gật đầu.
Lạc Cần Nghiên cười rời đi.
Lục Hạo Thành mới hỏi: “Định khi nào sẽ kết hôn”
Mộc Tử Hoành khẽ nhíu mày nhìn anh, mỉm cười, đối với chuyện kết hôn này anh ây còn chưa nghĩ tới.
Anh ấy còn chưa cầu hôn Nghiên Nghiên, hiện tại anh ấy còn không thể đứng lên, muôn kết hồn, trước tiên phải cho Nghiên Nghiên một lời câu hôn lãng mạn.
“Chúng tôi dự định lấy giấy chứng nhận trước, sau đó kết hôn.”
Lục Hạo Thành: “Sao lại học anh chứ?
Lúc đó anh thật sự sợ Lam Lam trốn tránh, nên anh mới làm như vậy.
Rõ ràng biết cô chính là mẹ của con mình, lại không.
thể hôn cô, ôm cô, anh biết, tình yêu không có những thứ này, nóng lên rất chậm, mỗi buồi tối đều nghĩ đến cô, hơn nửa đêm lật qua lăn lại không ngủ được.
Cuối cùng anh đã sử dụng một cách ngu ngốc như vậy đề buộc cô ấy ở bên anh.
“Ha ha” Lục Hạo Thành cười cười: “Cũng có thể, Lạc Cần Nghiên: rất xuật sắc, nêu cậu không trói cô ây bên cạnh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện sự hấp dẫn lớn hơn đấy.”
Mộc Tử Hoành cũng cười khổ: “anh đây là hoài nghỉ tình yêu giữa chúng ta không chịu nồi thử