Tới dưới tòa nhà chỗ Ninh Phi Phi ở, ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu còn trở nên nghiêm túc nhìn Ninh Phi Phi, “Phi Phi, ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm, Hứa Cảnh Hòa nhất định sẽ gọi điện thoại cho em vào buổi sáng.
Sau khi hắn gọi điện thoại cho em, em phải lập tức gọi điện thoại lại cho anh, anh sẽ nói cho em biết phải làm như thế nào.
”
Ninh Phi Phi gật gật đầu, “Vâng! Em đều nghe lời ngươi.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy cô gật đầu ngoan ngoãn, nhịn không được cười cười.
“Cô ngốc, mau trở về đi thôi.
”
Âu Cảnh Nghiêu cưng chiều xoa xoa đâu cô.
Cô gái ngốc nghéch này, thật sự là đáng yêu.
Ninh Phi Phi cười cười, dặn dò nói: “Anh cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi nhé, vê đên nhà, vồi thì hãy gọi điện thoại lại cho em.
”
ĐỀ D9 Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu.
Ninh Phi Phi cần thận nhích từng bước, quay đầu lại nhìn anh không muôn rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu: “Đây là em không muôn đi vào nhà hay sao vậy?”
Anh mỉm cười trong giọng nói có chút mờ ám.
Ninh Phi Phi trừng mắt liếc xéo anh một cái, tuy nhiên cô vẫn gật gật đầu.
Đền trong nhà vẫn còn sáng, mẹ cô còn chưa ngủ, về nhà chắc lại phải nghe mẹ lải nhải càu nhàu nạ Chuyện anh cả bị cảnh sát tóm được, cô vẫn chưa nói cho mẹ biết.
Âu Cảnh Nghiêu: “Vậy chúng ta đì khách sạn đi.
”
Ninh Phi Phi vừa nghe lời này, lập tức nhìn thoáng qua chung quanh, xác định chung quanh không có ai cô mới nói, “Âu Cảnh Nghiêu, anh vừa nói cái