Cô ấy tin tưởng người mình yêu vẫn còn sông, cô tin tưởng sẽ có kỳ tích.
Cũng không phải là không thể mà?
Hiện tại cô ấy còn có thể đứng lên đi đường được, đây đã là kỳ tích rồi.
Ninh Phi Phi cười cười, xoay người trở lại bàn làm việc bắt đầu làm việc chỉ.
Tầng hai mươi lăm vẫn luôn rất im lặng.
Lam Hân nhìn tầng làm việc rộng mở thoáng đãng, lần thứ hai cô cùng A Thành gặp mặt là ngay tại nơi này.
Anh ở thời điểm đó vẫn lạnh như băng giống trước kia, biết anh chính là sếp lớn của mình, cô cũng rất kinh ngạc, anh cùng với.
Lục Hạo Thành ở trong lời đôn đại giống nhau như đúc, một con ngươi đen nháy, rét lạnh như băng lại có thể nhìn thầu lòng người, liếc mắt một cái, liền có thê khiến cho người ta không rét mà run.
Mà cô ở thời điểm đó nhìn thấy một Lục Hạo Thành vậy, trong lòng cũng gắt gao co rụt một chút.
Lam Hân nhớ tới cảnh tượng khi hai người gặp mặt, dịu dàng cười cười, “A Thành, người đãi ngã sơ, ta ngã thừ sinh bât phụ * „ * ý câu này là Anh vân luôn yêu em như vậy, tình cảm nguyên sơ từ lúc mới gặp cho tới bây giờ và mãi mãi, em đời này yêu anh, kiệp này đợi anh cũng không bởi vì cái vì, vì lý do gì cả, đời này mãi không phụ anh.
“m2 111… ” Từ phía sau Lam Hân đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
Lam Hân chọt quay đầu lại, nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu toàn thân tỏa sáng đang đứng dưới ánh đèn pha lê, ý cười hơi có chút nghiền ngẫm nhìn về phía cô.
Sắc mặt Lam Hân có.
hơi phiếm hồng, cô cúi đầu nói “Anh.
…..
sao anh lại nghe lén tôi nói chuyện vậy chứ?”
Cô nói chuyện có chút lắp bắp, cô vừa rôi cũng là tình cảm bộc phát mới nói ra miệng, luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình không đề ý xung quanh.
Âu Cảnh Nghiêu hướng về phía cô rồi đi qua, nhìn thây cô không ngôi trên xe lăn, đôi môi xinh đẹp mở lớn, “Lam Lam, cô có thê đi được rồi hả?”