Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Không phải cậu vẫn luôn tìm xem cô gái ấy là ai hay sao


trước sau

Anh cần nhiều thông tin liên quan đến Lam Hân hơn, sáng nay ăn sáng, phản ứng của Lam Hân, càng khiến anh cảm thấy Lam Hân chính là Lam Lam của anh.

Mộc Tử Hành vuốt cằm nhìn anh, nhếch nhếch môi, cười như kiểu mấy tên trộm vậy:"Vẫn còn, tôi còn chưa nói xong, cậu để cho tôi thở đã được không."

Lục Hạo Thành cầm cái điều khiển bên cạnh ném qua cho anh.

Mộc Tử Hành vừa nhìn thấy, ánh mắt lẩn tránh, con người này vẫn còn cái tính khí này, vẫn luôn âm tình bất định, anh nghiêng nghiêng đầu qua, duỗi tay, bắt lấy cái điều khiển.

Chỉ là thông tin tiếp theo sau đây sẽ còn kinh ngạc hơn, anh sợ Lục Hạo Thành không chịu nổi, nên mới đợi anh chút cơn giận rồi mới nói.

Lục Hạo Thành có chút phiền não, lắc lắc đầu, :"Vậy thì cậu còn không nói nhanh?"Anh gấp gáp lắm rồi, anh vẫn còn cái tâm tư từ từ nói.

Nếu nói Lục Hạo Thành sắc mắt luôn luôn không đổi từ đầu đến cuối cái dáng vẻ này, chỉ vì một người mà thôi, đó chính là Lam Lam của anh, đó chính là một nửa sinh mạng của anh rồi.

Mộc Tử Hành nhắm mắt hồi lâu, rồi nghiêm túc nói:"Hạo Thành, cậu thật sự muốn nghe ?"

Lục Hạo Thành một lần nữa cau mày, cái khuôn mặt hoàn mỹ kia, lộ ra vẻ góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt thâm thủy lạnh như băng.

"Mộc Tử Hành, nếu cậu mà còn như này, chúng ta không cần làm bạn bè nữa ." Anh túc giận dùng chân đá ra ngoài, tâm trạng phiền lòng cả một ngày hôm nay, không có yên tâm mà qua ngày.

Mộc Tử Hành sợ hãi, anh không nghi ngờ những lời mà Lục Hạo Thành vừa nói.

Anh chỉ nghi ngờ cuộc đời mình, trong cuộc đời anh, tại sao lại kết bạn với một con người âm tình bất định thế này.

Anh hơi nhếch môi, tỏ vẻ không kiềm chế được, dáng vẻ như bị chèn ép, cũng làm tăng thêm vẻ tà mị.

Anh lúc này, cùng với sự phiền toái của Lục Hạo Thành trở thành hai vẻ đối lập nhau.

Nhìn thấy cơn tức không thể ngăn của Lục Hạo Thành, trong lòng anh bỗng nhiên có cảm giác sảng khoái vô cùng.

Lâu lắm rồi không được nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Hạo Thành, anh luôn là người bị Lục Hạo Thành làm tức chết.

Hôm

nay coi như là được báo thù rồi.

Đúng lúc Lục Hạo thành sắp mất kiên nhẫn, Mộc Tử Hành mới mở miệng:"Bảy năm trước, không phải cậu vẫn luôn muốn điểu ra cô gái kia là ai sao?"

Lục Hạo Thành đột nhiên căng thẳng, có chút căng thẳng nhìn Mộc Tử Hành, đôi mắt đen láy tràn ngập tia hắc ám, khiến người khác phải khiếp sợ,có chút thần bí khó lường.

"Là ai?"Giọng nói của anh run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm một chỗ, tỏa ra sát khí.

Ánh mắt Mộc Tử Hành lóe ra một tia, chỉ vào bức ảnh trong tay Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nắm chặt bức ảnh trong tay, lo lắng!

"Chính là Khương Lam Hân, cậu cũng biết, Vương tổng là người kì quặc, người tình của ông ta rất nhiều, là một tra nam*, người hợp tác với ông ta, đều tặng phụ nữ, đặc biệt phải là xử nữ, mà chuyện này năm đó tôi cũng điều tra rồi, là người nhà của cậu đưa tặng người đó cho cậu, coi như là đền bù, cô ấy đi phòng của Vương tổng, mà cô gái mà cậu kéo vào phòng, là Khương Lam Hân, chính là cô ấy.

(*)tra nam: chỉ đàn ông xấu tính, thích làm tổn thương đến phụ nữ

Khương Lam Hân sau chuyện này, biết được bị người Khương gia tính kế, tức giận, quyết định rời khỏi Khương Gia.

Đây là do tôi tìm được một người làm ở Khương Gia trước đó, dùng tiền, bắt bà ta mở miệng, mới biết được tin này.

Đương nhiên, mấy năm nay, Khương Gia cũng không biết được tung tích của Khuơng Lam Hân, nguyên nhân là do cô ấy trốn đến thành phố Phàn."

Mộc Tử Hành điều tra được kết quả này, cũng rất là kinh ngạc.

Cho dù là con gái nuôi, nhưng Khương Gia vì lợi ích mà làm như thế, đúng là không có nhân cách.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện