Lục Hạo Thành kinh ngạc vô cùng, anh kinh sợ ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thâm thúy chỉ nhìn một chỗ.
Người con gái ở cùng anh năm đó, lại chính là Lam Hân.
Cái này quả thực là......
Lục Hạo Thành có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Mộc Tử Hành nhìn Lục Hạo Thành hồn bay phách lạc, không nhịn được liền chế nhạo nói: "Ayya, đường đương là một khuê nữ, vừa mới trong muời tám tuổi, liền bị cậu hành cho phải trốn đi bảy năm! Bây giờ ngẫm lại, Khương Lam Hân quả thật cũng không dễ dàng gì."
"Ha ha !" Lục Hạo Thành đột nhiên phá lên cười như bị thần kinh.
Nếu như, Lam Hân là Lam Lam, thì đây không phải là chuyện tốt hay sao?
Mộc Tử Hành vốn đang muốn uống nước, nghe thấy tiếng cười của Lục Hạo Thành, anh liền giữ cái cốc lại trong khoảng không.
Cậu ấy vui quá nên hóa rồ rồi à, hay là sốc quá nên điện rồi.
Điệu cười này thật ớn người?
Mộc Tử Hành cầm cốc nước lên uống, đôi mắt như thần kinh nhìn Lục Hạo Thành.
Cái người âm tình bất định này, giống như một quả bom hẹn giờ vậy, không biết sau đó anh sẽ nói những lời kinh thiên động địa gì nữa ?
Cốc nước của anh còn chưa uống xong, Lục Hạo Thành đột nhiên cảnh cáo anh:"Mộc Tử Hành, tôi cho cậu trong vòng mười này, không cần biết là dùng cách gì, bắt buộc phải điều tra toàn bộ tin tức của Khương Lam Hân từ nhỏ đến lớn cho tôi."
"Phụt" Mộc Tử Hành còn chưa kịp nuốt trôi nước thì đã phun ra chân của Lục Hạo Thành rồi.
Ánh mắt của Lục Hạo Thành híp lại, bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
"Am" Mộc Tử Hành đặt cái cốc uống nước lên bàn trà.
Uất ức nhìn Lục Hạo Thành,"Lục Hạo