Lục Hạo thành đau khổ chạy ra khỏi nhà của Lục Gia, ánh mắt chói làm cho anh hoảng hốt, trước mắt hiện ra khung cảnh mơ hồ.
Vẻ mặt của anh đau đớn, cô độc bất lực, anh giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, không tìm được đường về nhà, đau khổ lo lắng không biết nên đi hướng nào.
Anh cúi đầu, chậm rãi bước đi.
Dáng người cao ráo, hơi thở tỏa ra sự tự phụ kiêu căng, bước chân có chút khập khiễng, đôi mắt thâm thúy kỳ vọng rồi đến tuyệt vọng, phẫn nộ và đau thương đang hòa vào nhau.
Khóe môi anh cười lạnh, ánh mắt buồn bã xẹt qua ý cười, đúng là cái cớ đảng cười làm sao?
Lúc nhận được điện thoại của Vương tẩu, anh cái gì cũng không kịp nghĩ, nhanh chóng bắt xe, liền vội vàng chạy về nhà, mà ba anh lại đem sự lo lắng chân thành của anh chà đạp lên như vậy.
Tim của Lục Hạo Thành, từ đau trở nên phẫn nộ.
Lồng ngực đang nóng như lửa thiêu, âm thanh lửa thiêu như đang vang ra từ trong cơ thể, ngay cả không khí xung quang, cũng tràn ngập khí thở đến cực điểm, nỗi đau của thân thể này lúc tăng lúc giảm, mỗi bước chân dường như đang phải chịu ngàn vạn lần đau. Chỉ là, bước chân của anh vẫn như trước không dừng lại, thong thả mà kiên định bước về phía trước.
Người đi qua anh, nhìn thấy thần sắc đáng sợ của anh, cũng không từ tự chủ mà tránh ra xa,
Ba năm trước, anh cố gắng thoát khỏi tầm tay của ba anh, ra ngoài lập nghiệp, cách làm như vậy, thật sự rất là đúng.
Tần Ninh Trân hủy hoại nhà của anh, uy hiếp mẹ anh phải rời đi, người mà anh mất đi không chỉ có mẹ mà còn là một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Cách làm hôm nay của ba, không còn gì nghi ngờ chính là làm mất đi tình cảm cha con cuối cùng.
Không biết đã đi được bao lâu, sắc mặt của Lục Hạo Thành tái nhợt, bốn phía xung quanh, đều không quan tâm tới anh, anh đắm chìn trong thế giới đau khổ.
Ngực của Lục Hạo Thành đau, anh bỗng dừng bước chân lại, chạm ngực,