Không, không thể nào?
Thông tin mà Mộc Tử Hành tìm được luôn chính xác, rất ít khi sai sót.
"Tôi ra đây tìm nhà, trùng hợp lại gặp được Lục tổng."Lam Hân cười khách sáo.
Lục Hạo thành nhìn cô, nỗi khổ trong lòng không hiểu sao đã giảm đi rất nhiều.
Nụ cười ôn hòa của cô, mang theo ánh mắt ấm áp, dường như có thể trấn an lòng người.
"Vừa hay tôi lại không có việc gì, đi cùng cô tìm !" Anh không muốn về, sau khi về, lại chỉ có một mình anh, cái tư vị cô đơn này, làm cho đáy lòng anh rất khó chịu.
Anh ghét cô đơn, càng ghét ở một mình.
Trong lòng Lam Hân không muốn làm phiền anh.
Sắc mặt của anh vừa nãy có chút đau đớn, chỉ là một thời gian, lại dịu đi.
Lục Hạo thành này là thiên tài trẻ tuổi ở thành phố Giang, là gì chứ? Lại khiến anh đau khổ như vậy.
Cô cười nhạt, từ chối nói:"Không dám làm chậm trễ thời gian của Lục tổng, tôi cũng chỉ là tùy tiện xem thôi."
Lục Hạo thành nhìn cô, hơi cười, cải người đau khố vừa nỹ không phải anh của bình thường.
Anh vẫn luôn giận nhưng không thể hiện ra, nhưng hôm nay anh chịu đả kích không nhỏ, mới đau khổ như vậy.
Nếu không phải người mà anh để ý thì anh sẽ không như vậy.
"Lam tiểu thư không phải là quên rồi hay sao, hôm nay là cuối tuần, tôi không phải đi làm, đi thôi!" Lục Hạo Thành nói xong, đi trước dẫn đường, anh sống ở thành phố Giang này hơn hai mươi năm, thành phố Giang này, anh rất quen thuộc.
Lam Hân nhìn theo bóng của anh, đành bất đắc dĩ, cô đều từ chối rồi, anh vẫn kiên quyết đi theo.
Anh là cấp trên của cô, cô có thể từ chối sao?
Lam Hân trừng mắt nhìn theo bóng dáng của Lục Hạo Thành, bước nhanh theo, cùng Lục Hạo Thành đi tìm.
Lam Hân cao một mét sáu mươi lắm, đứng cùng Lục Hạo Thành, lại chỉ đứng tới vai của anh
Lục Hạo thành hơi ghé mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, cô không có ưu phiền, đôi mắt trong suốt đẹp, khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Đi được một lúc, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi:"Lam tiểu thư