Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 97 : Hắc Bức sa lưới..
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Nhờ vào sự nhạy cảm với những dòng khí mà Tạ Trường Sinh bay lên cao, dù không có cánh dơi hỗ trợ nhưng hắn vẫn bay trong không trung thoải mái tự tại như cá trong nước. Hắn cẩn thận đưa mắt nhìn đình viện cuồn cuộn sương mù bên dưới, thầm nghĩ uy lực mạnh như vậy sợ rằng thứ đúc bằng đồng bằng sắt cũng phải hóa thành tro bụi, đáng tiếc là mình phải mất một quả Lôi hỏa mua được từ trong tay một danh gia ở Tây Phương đại lục.
Lôi hỏa là tên mà Tạ Trường Sinh đặt cho hỏa pháo, Tây Phương đại lục gọi là gì thì hắn không biết, vì hắn không hiểu rõ ngôn ngữ của đối phương. Hắn đã thử qua uy lực của thứ này, cực kỳ mạnh mẽ, dù là cao thủ thế nào thì bị một hỏa pháo bắn trúng, dù là thần tiên còn chết. Nhưng lúc này hắn cũng coi như tổn thất rất nhiều thứ, muốn mua về những thứ đã mất cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Tạ Trường Sinh thở dài một hơi, thân thể khẽ lượn thêm một vòng rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, hy vọng có thể thây được thảm trạng nát bấy của Tần Thường. Nhưng sương mù dần thổi tán đi, một cái hố sâu xuất hiện ngay vị trí của Tần Thường vừa rồi, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu gì của nàng. Kỳ quái, Tạ Trường Sinh lắc đầu, không thể nào, đúng lúc này một luồng bóng đen chợt bao quanh cơ thể hắn.
Tạ Trường Sinh chợt kinh hoàng, hắn nhìn lên không trung, một bóng người giống như muốn che phủ ánh trăng chợt dừng lại trên không, sau đó phóng về phía hắn làm bùng ra những âm thanh gió rít, những luồng chân khí cực kỳ mạnh mẽ quấn quanh người như những luồng hào quang kim sắc.
Trong mắt Tạ Trường Sinh chợt có cái nhìn khó tưởng, hắn không thể ngờ hình bóng này lại xuất hiện ở đây mà toàn thân không có một vết thương. Kim quang bùng ra nhàn nhạt, không có bất kỳ biểu lộ nào của nhân loại, những luồng chân khí vẫn quấn quanh người, hai đấm vung lên, kim quang ngưng tụ trên hai nắm đấm giống như hai mặt trời nhỏ chói mắt.
- Xoẹt!
Tạ Trường Sinh hóa thành một luồng khói xanh phóng đi, địa phương hắn vừa dừng lại chợt phát ra tiếng nổ lớn, sóng lực làm ột gian phòng sụp đổ. Tần Thường đấm mạnh lên một vách tường làm cho đất đá tung bay tứ tán, sau đó nàng phóng thẳng qua lỗ hổng mà toàn thân lóe lên kim quang dữ dội.
- Quá nhanh!
Tạ Trường Sinh rung tay, một luồng ngân quang lóe lên, lại là một Ngân Luân lóe lên tinh quang. Hắn bổ nhào về phía đỉnh đầu Tần Thường, mà Tần Thường cũng không né tránh, trên đầu lóe lên tinh quang đánh nát Ngân Luân, những mảnh vỡ tung tóe về bốn phía.
Tần Thường đánh ra một quyền, những luồng kim quang lóng lánh giống như muốn đánh sập không gian. Hình ảnh chợt vặn vẹo giống như có một hấp lực tồn tại, Tạ Trường Sinh vốn đang tránh né đã bị hút về phía nắm đấm của nàng. Khi hắn thấy mình càng lúc càng gần nắm đấm của Tần Thường thì lập tức lấy ra một cái khiên nhỏ ngăn cản đòn tấn công.
- Ầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, những dòng khí phát tán khắp bốn phía, cát bay đá chạy, vị trí giữa hai người bị một luồng chân khí bùng ra tạo nên vết rách khủng bố.
Tạ Trường Sinh lui về phía sau, một tay đã tê rần, Tần Thường đứng bất động lại tung một quyền, một luồng chân khí như muốn xỏ qua lồng ngực Tạ Trường Sinh, hắn lập tức dựa vào chân khí để bay bổng lên không, cuối cùng giẫm chân lên một cây cột rồi đứng lại. Những dòng chân khí kỳ dị chợt bùng ra từ lòng bàn chân mút lấy thân cột, hắn nhìn qua chiếc khiên vừa lấy ra, từ vị trí trung tâm có vài vết rách nhỏ, điều này làm hắn không dám tin vào mắt mình.
Đúng lúc này bên cạnh vang lên một tiếng nổ lớn, một phần tường bị đánh nát.
Tạ Trường Sinh thầm kêu xong rồi, chính mình muốn đến đây gỡ gạc chút thể diện nhưng lại hoàn toàn thất bại, nơi đây căn bản không dễ đối phó. Những luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, hắn lui lại như chớp, nhưng hắn căn bản không biết mình chẳng thể nào làm loạn thị giác của Tần Thường, hắn vừa động thì dưới chân đã bị đánh nát, một quyền của Tần Thường lại phóng đến. Giống như lúc này từ trong không trung bùng ra hàng loạt luồng chân khí ép xuống Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh cảm thấy da đầu tê rần, hắn bị ép lõm vào tường tạo nên một hố sâu hình người. Tứ chi của hắn giang rộng ra, vách tường nổ tung, hắn vẫn tiếp tục lui về phía sau. Đúng lúc này có một bàn tay quét đến, Tạ Trường Sinh chợt kinh hoàng, hắn phát hiện Tần Thường đã đến sau lưng, bàn tay tạo thành trảo đang vỗ vào gáy mình. Hắn cảm thấy da đầu run lên, hắn sợ bị bóp vỡ đầu nên lập tức xoay người đánh ra tám quyền chín cước những luồng chân khí mãnh liệt như lưỡi dao sắc bén quét qua. Tần Thường không quan tâm đến những đòn tấn công của hắn, thế trảo vẫn tiếp tục tiến lên, năm luồng hào quang từ năm ngón tay bùng ra chói lọi.
Hắc y trên người Tạ Trường Sinh bị chân khí xé toạc lộ ra một bộ giáp nhẹ bên trong, đòn tấn công của Tần Thường đã vượt qua chân khí hộ thể của Tạ Trường Sinh, điều này làm hắn phải ném khiên nhỏ đi rồi lăn một vòng trên mặt đất.
Tần Thường chụp lấy khiên rồi khẽ dùng sức, kim quang bùng lên, chiếc khiên biến hình ngay lập tức, nhưng lại có thể ngăn cản được thần lực của nàng mà không bị nghiền nát ngay sau đó. Nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn xuống, chiếc khiên không lớn, chỉ lớn hơn bàn tay một chút, hình thức cổ xưa, có vài đường vân kỳ quái. Nàng không biết đây là thứ gì nhưng cũng thầm sợ hãi vì độ cứng rắn của nó.
Lúc này Tạ Trường Sinh đưa tay xuống hông, một luồng hồng quang xé toạc chân khí hộ thể của Tần Thường rồi chém thẳng về hông.
Tần Thường vung tay đưa chiếc khiên lên đỡ, hai người kẻ đánh người đỡ phát ra một tiếng keng giòn tan. Vẻ mặt Tạ Trường Sinh biến đổi, chân khí hùng mạnh của Tần Thường truyền theo thân kiếm chảy về phía hắn, thanh kiếm phát ra những âm thanh có vẻ thảm thiế. Hai tay hắn tê rần, kiếm rơi xuống đất, kiếm và khiên đều không sứt mẻ gì.
Tần Thường nhìn xuống đất, nàng đã thấy thứ vừa xé toạc chân khí hộ thân của mình.
Đó là một thanh nhuyễn kiếm lóe lên hồng quang, trơn bóng như ngọc, Tần Thường thầm nghĩ đó là thứ tốt. Tạ Trường Sinh thì cảm thấy run sợ, hắn đã dùng tất