Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 98 : Thú vây khốn điên cuồng phản ứng...
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Mọi người quay về Hán Cô thành cùng tập trung vào trong thư phòng của Trương Hắc Ngưu để nhìn Tạ Trường Sinh nửa sống nửa chết, bộ dạng cực kỳ khốn khổ. Nguyệt Hổ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lí Thập Di nói:
- Tiền bối, là người ra tay sao?
Lí Thập Di vội vàng lắc đầu:
- Ta nào có bốn sự thế này?
- Lý huynh chân khí bình thản, tinh lực tràn đầy, trên người không chút dấu vết chiến đấu, Vâm mỗ cũng nghĩ không phải là Lý huynh ra tay.
Vân Quan Nguyệt nói.
- Đây là Hắc Bức Tạ Trường Sinh, với công lực của hắn thì ai có thể làm được thế này?
Tống Bình Hòa cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên áo đen đang hấp hối, tên này đang nằm trên một băng ca, thất khiếu chảy máu, ngực lún xuống, thân thể run run, phần lớn y phục bị xé toạc lộ ra da thịt khô héo. Thật sự khó tưởng đây là Hắc Bức Tạ Trường Sinh năm xưa phong vân một cõi, là một trong thập đại cao thủ hắc đạo khó ai bì nổi.
- Có lẽ là vậy, hiện trường đầy cánh dơi bị xé rách, còn có cả những mảnh ám khí mà hắn từng sử dụng.
Sơn Vạn Trọng tiếp nhận những tin tức báo cáo của thân vệ rồi nói.
Lộ Dao thở dài:
- Quả nhiên là anh hùng mạt lộ, Trương lão đệ, chúng ta nên xử lý thế nào.
Trương Hắc Ngưu nhìn Tạ Trường Sinh rồi nói:
- Người này giống như vẫn còn có tác dụng...Không bằng giao cho ta.
Trong mắt mọi người bùng ra cái nhìn kỳ quái, ai cũng nhìn Trương Hắc Ngưu, cuối cùng lại tập trung ánh mắt lên người Trần Đạo Đồng.
Hậu Bạch Y đứng ở bên cạnh mà vẻ mặt rất cổ quái, hắn nhìn chằm chằm vào những vết thương trên người Tạ Trường Sinh, giống như không biết cấp bậc cao thủ nào sẽ tạo nên những vết thương chí mạng như vậy. Đúng lúc này Tạ Trường Sinh chợt rền rỉ giống như muốn tỉnh lại, vài tên đại phu chạy đến, lại mát xa, châm cứu. Ánh mắt Tạ Trường Sinh khẽ động, miệng khẽ mấp máy giống như muốn nói gì đó.
Tạ Trường Sinh dùng ánh mắt yếu ớt nhìn một vòng, cổ họng giống như phát ra những âm thanh mơ hồ nhưng không ai nghe rõ ý nghĩa. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Hổ nói:
- Hắn giống như muốn nói gì thì phải?
Một đại phu đưa đến cho Tạ Trường Sinh một chén nước, Tạ Trường Sinh lắc đầu từ chối, hắn miễn cưỡng đưa tay lên chỉ chỉ mọi người, trong miệng liên tục nỉ non. Nguyệt Hổ đi đến muốn nghe xem vị hung nhân hắc đạo kia muốn nó gì.
- Đừng đi qua.
Trương Hắc Ngưu chặn Nguyệt Hổ lại nói.
Nguyệt Hổ chợt kinh hoàng, hắn đang định cúi đầu nghe xem Tạ Trường Sinh muốn nói gì, hắn quay đầu nhìn Trương Hắc Ngưu, phát hiện vẻ mặt mọi người chợt biến đổi.
Toàn thân Tạ Trường Sinh bất động, vẻ mặt có biểu lộ kỳ quái, trong miệng có một vòng hàn quang đâm về phía gáy Nguyệt Hổ. Hàn quang phóng đi rất mạnh, rõ ràng là tuyệt kỹ, thời cơ, góc độ, lực đạo đều cực kỳ chính xác. Nguyệt Hổ tuy không biết sau lưng có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người thì cũng không tự chủ được phải phát lạnh.
- Nguy hiểm.
- Nằm xuống.
Lộ Dao khẽ bóp tay, hai luồng hoàng quang bắn về phía đầu gối Nguyệt Hổ, lão muốn làm cho Nguyệt Hổ quỳ xuống. Nhưng công phu ám khí của lão sao có thể sánh với Tạ Trường Sinh? Hơn nữa khoảng cách giữa Tạ Trường Sinh và Nguyệt Hổ là quá gần, chiêu thức của Lộ Dao căn bản không có chút tác dụng nào. Nơi đây có rất nhiều cao thủ nhưng cũng khó thể cứu viện chỉ trong khoảnh khắc, tốc độ của Hậu Bạch Y là nhanh nhất nhưng cũng không bằng hàn quang sắp phóng lên người Nguyệt Hổ, Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di lại càng không phản ứng kịp, mà Trần Đạo Đồng thì không nhận được mệnh lệnh tương quan, tất nhiên sẽ thờ ơ. Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa lại càng không được tính vào.
Trương Hắc Ngưu khẽ hít vào một hơi, một luồng cảm giác kỳ dị chợt bao phủ tất cả mọi người, tất cả mọi người nơi đây giống như có chút biến đổi, thời gian trôi qua, tất cả đều vặn vẹo biến hình, các loại cảm giác mất đi tác dụng xứng đáng. Một con sóng dao động lấy Trương Hắc Ngưu làm trung tâm bùng ra, khắp vạn vật chợt ngừng lại.
Hàn quang đang phóng đi trên không trung cũng dừng lại, sau đó giống như vọt qua người Nguyệt Hổ. Lúc này Nguyệt Hổ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, hắn khuỵu xuống đất, mà con sóng dao động chợt thu lại, vạn vật khôi phục như thường. Một luồng hàn quang lóe qua đầu Nguyệt Hổ, một tiếng vút vang lên, hàn quang chui vào trong một cây cột, toàn thân Nguyệt Hổ vã mồ hôi lạnh.
Hắc Bức Tạ Trường Sinh không thể đè nén được cảm giác sợ hãi, lại là một quái vật, trong lòng có một ý nghĩ, thân thể chợt bắn lên. Đúng lúc này trong phòng chợt bùng lên một luồng hào quang làm mọi người khó thể nào nhìn thẳng, thì ra khoảnh khắc khi Tạ Trường Sinh phóng ra hàn quang thì nhổ ra một khối cầu nhỏ, khối cầu này lập tức nổ tung trong không trung sinh ra những luồng hào quang mãnh liệt. Lúc này Tạ Trường Sinh muốn dựa vào những luồng sáng đó để tìm đường sống trong cái chết.
Tạ Trường Sinh không còn bộ dạng hấp hối như vừa rồi, hắn linh hoạt như một con dơi rời tổ, bàn chân trượt đi như bôi dầu, khoảnh khắc khi mọi người che mắt tránh ánh hào quang khủng bố thì hắn đã phóng ra tới cửa.
Dù Hậu Bạch Y là cao thủ thì cũng là nhân loại, hắn nhắm hai mắt lại, với công lực của hắn thì không sợ Tạ Trường Sinh đánh lén nhưng truy kích là chuyện không thể. Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di thì càng không bằng, đám Nguyệt Hổ thì vừa che mắt vừa gào lên, đám thân binh thì ngồi luôn xuống đất.
Trong phòng lại có hai tồn tại quái vật, Trương Hắc Ngưu không có bất kỳ phản ứng gì, hắn vẫn ngồi trên mặt ghế, mà Trần Đạo Đồng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hắc Bức Tạ Trường Sinh cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn, nhiều năm vãng lai trải qua sinh tử đã làm hắn có cảm giác cực kỳ nhạy cảm, hắn biết mình bị theo dõi, một bàn tay cứng như sắt thép chộp tới. Lúc này toàn thân hắn chẳng còn gì, đòn sát thủ cuối cùng cũng đã dùng, vì thế hắn không có ý phản kháng, chỉ dùng toàn lực đẩy mạnh tốc độ, bàn chân hóa thành