Lúc này cô ta mới giật mình, cô ta bị phá thân rồi!
Trời ạ...
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?!
Kêu, nhưng là đã sợ đến không kêu được, vừa chớp mắt một cái, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống!
Tới cùng... cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!
Lục Cảnh Điềm luống cuống tay chân bắt lấy quần áo bên cạnh, cũng không biết là của ai, ít nhiều cũng có thể che thân thể của cô ta lại!
Cô hoảng sợ, người không nhịn được mà lui về phía sau, gương mặt trắng bệch một lát rồi biến thành xanh tím, môi càng run đến kì lạ.
Nhục nhã!
Cô ta cảm nhận được nhục nhã thấm vào xương tủy!
Tù nhỏ vì gia thế của cô ta hơn người, được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.
Bởi vậy, mặc dù sau khi lớn lên, cô ta cũng giống những cô gái khác, thích chơi đùa, thích kết bạn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ được điểm mấu chốt của mình!
Cha đã dạy bảo cô ta rằng, trong sạch của con gái là quan trọng nhất.
Nhưng mà hiện giờ, cái gì cũng đã biến mất!
Lần đầu tiên của cô ta, vậy mà dâng cho đám du côn lưu manh - tầng lớp thấp nhất trong xã hội trước mắt.
Người Lục Cảnh Điềm không ngừng run rẩy, ánh mắt không ngừng đánh giá những kẻ ngồi một bên, Lý Đông Cường đang không ngừng thở dốc, trái tim lại càng như ngã xuống đáy cốc!
Phụ nữ, đều ôm ảo tưởng tốt đẹp về lần đầu tiên.
Lục Cảnh Điềm làm thế nào cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên của cô ta, vậy mà đã bị những tên du côn trước mắt này tàn nhẫn vấy bẩn!
Nhìn Lý Đông Cường một cái, nhìn da tay ngăm đen, mặt mũi xấu xí ngang ngược, vết sẹo đầy người, nhất là bụng bò mập đến chảy mỡ, lại càng khiến cô ta ghê tởm hơn!
Giờ phút này mặt Lục Cảnh Điềm muốn bao nhiêu vặn vẹo thì có bấy nhiêu vặn vẹo, cô phẫn hận địa cánh môi, thấy quá nhục nhã, cắn đến cánh môi chảy máu.
"Khốn nạn! Đám cầm thú này! Không biết xấu hổ! Cặn bã!!" Lục Cảnh Điềm hé miệng thì tức giận mắng, dùng những từ ngữ nhục nhã nhất mà cô ta biết để mắng bọn họ!
"Bốp!"
Lý Đông Cường tát một bạt tai qua.
"Đồ lẳng lơ! Vừa rồi là con nào dán kên người tao hả, làm kỹ nữ tử còn muốn lập đền thờ trinh tiết?! Mẹ! Không biết xấu hổ." Lý Đông Cường
nổi giận mắng.
Lục Cảnh Điềm ấm ức ôm đôi má nóng rát, đôi mắt sưng đỏ, tơ máu quấn quanh, oán hận trừng mắt nhìn bọn họ.
"Nếu không phải các người dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó, các người nghĩ tôi sẽ để ý đến các người sao?! Một đám như đầu heo vậy! Không biết xấu hổ! Đê tiện!" Lục Cảnh Điềm mất đi lý trí, chửi ầm lên như đã điên rồi.
Lục Cảnh Điềm luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo, nhìn dấu vết xanh tím khắp nơi trên người, vô cùng thê thảm.
Bỗng nhiên cô ta nhịn không được, tan vỡ khóc lên, ôm mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
"Hu hu hu... các người, đám cầm thú này, bại hoại! Tôi hận các người, hận các người tới chết..."
Bỗng nhiên cửa mở ra.
Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đi đến.
Mọi người trong phòng mặc quần áo vào, nhìn thoáng qua thì hiện trường có vẻ gió êm sóng lặng.
Nhưng mà Vân Thiên Hữu nhìn lướt màu đỏ hồng trên mặt bọn họ, lại thêm mùi hương kiều diễm không thể nào xóa đi trong không khí, thì biết vừa nãy chiến tranh đã xảy ra kịch liệt thế nào!
"Ha ha." Cậu cười, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng.
"Vui vẻ không?" Miệng Hữu Hữu nhàn nhạt nói, chậm rãi nói một câu như vậy.
Vui vẻ không?!
Thằng quỷ nhỏ này!
Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa thấy cậu, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên vô cùng hung dữ, lập tức khàn cả giọng hét lớn: "Đều là mày?! Không, là Vân Thi Thi chủ mưu, đúng không!? Nhất định con đàn bà đê tiện kia, nhất định là cô ta! Chết tiệt! Sao cô ta có thể dùng thủ đoạn xấu xa như vậy hại tao!"