"Không liên quan mẹ tôi." Tiểu Dịch Thần hừ lạnh một tiếng."Người đàn bà hư hỏng, là cô khi dễ mẹ tôi trước, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà!"
Lục Cảnh Điềm chỉ cảm thấy không chịu nổi, vô cùng xấu hổ, còn có thẹn quá thành giận!
Ánh mắt băng lãnh mà đùa cợt của Hữu Hữu kia, sắp ép điên cô ta!
Lục Cảnh Điềm hoàn toàn mất đi lý trí, nếu có thể, cô ta muốn hung hăng bóp chết cậu, xé nát gương mặt ghê tởm của cậu!
Thật sự là hận không thể khiến hai thằng quỷ nhỏ này biến mất trước mắt cô ta!!
"Khốn nạn!"
Cô xoay người xuống khỏi giường, định đánh tới Vân Thiên Hữu.
Vân Thiên Hữu đứng yên không nhúc nhích, không chút kiêng kị người phụ nữ điên này.
Nhưng mà Lục Cảnh Điềm đã quên vừa rồi cô ta đã trải qua hỗn chiến trời đất mù mịt thế nào, mũi chân của cô ta mới vừa chạm đến mặt đất, đã cảm thấy dưới chân xụi lơ một trận, "Phịch" một tiếng ngã ngồi trên đất.
Tay chân nặng nề như bị đổ chì vào, ngay cả cổ tay cũng không còn sức mà nâng lên!
Lục Cảnh Điềm vô cùng tức giận.
Vân Thiên Hữu lại lạnh lùng cười, lập tức đi thêm vài bước về phía cô ta, dừng chân trước mặt cô ta.
Cậu cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô ta, thưởng thức biểu cảm liên tục thay đổi trên mặt cô ta.
Nhục nhã, cáu giận, điên cuồng, đau khổ, tan vỡ... Thu hết vào mắt.
Cậu thừa nhận, thủ đoạn này của cậu quá mức tàn nhẫn.
Nhưng, chỉ có thể như thế, mới có thể làm tan biến thù hận trong lòng cậu.
Bất kì ai chạm đến vảy ngược* của cậu, cậu tuyệt đối không tha thứ!
Nghịch lân (vảy ngược): hình dung 1 con rồng bình thường dễ bảo, trên người có 1 mảng vảy mọc ngược. Tương truyền nếu vô tình chạm vào vảy ngược trên người rồng, rồng sẽ rất phẫn nộ. Cho nên "nghịch lân" là ví von trên người của mỗi người đều có "ổ mìn" không thể để người khác chạm vào, nếu bị người ngoài sỉ nhục, bôi nhọ, cẩn thận truyền nhân của rồng sẽ phản kích. (bình dân chợ trời hay gọi chạm "nghịch lân" là chạm "nọc")
Người đáng thương, ắt có chỗ đáng hận!
Vân Thiên Hữu nói với Lý Đông Cường: "Đưa cô ta về đi!"
Lý Đông Cường gật gật đầu, vẫn thở gấp không ngừng, chuyện tới lúc này, còn chưa thể ổn định lại, thể lực của hắn đã cạn kiệt.
Vân Thiên Hữu xoay người muốn đi, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, lại bỗng dưng xoay người lại, hơi hơi khom lưng, đôi mắt đẹp lạnh lẽo độc ác đối chọc với ánh mắt thất thần của Lục Cảnh Điềm.
"Chuyện xảy ra hôm nay, nếu cô dám lộ
ra, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác."
Lục Cảnh Điềm ngẩn ra, trên người đứa nhỏ này, có sự quyết đoán khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt lạnh lẽo nặng nề kia, đè xuống khiến cô ta không thở nổi!
"Hôm nay, từ nay tôi bỏ qua cho cô, nếu cô còn dám khi dễ mẹ tôi lần nữa..."
Vân Thiên Hữu đang nói bỗng dừng lại một chút, lại bỗng nhiên híp mắt: "Cô có tin không? Chỉ cần tôi nói một câu, trong một đêm toàn bộ nhà họ Lục các người, sẽ chết không có chỗ chôn!"
- - Cô có tin không? Chỉ cần tôi nói một câu, trong một đêm toàn bộ nhà họ Lục các người, sẽ chết không có chỗ chôn!
Lời nói vô cùng quyết đoán, giống như được nói ra từ miệng một vị hoàng đế đã quan hô gió gọi mưa.
Miệng Lục Cảnh Điềm mở ra, mãi đến lúc Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần đi mất, cũng không thể phục hồi tinh thần lại!
Sợ hãi trong lòng, bỗng nhiên bị phóng đại đến tột cùng!
...
Nhà họ Lục.
Lúc Lục Cảnh Điềm gọi xe về đến nhà họ Lục, trời đã sắp sáng.
Cô ta cố gắng nén nước mắt vào lòng, gắt gao nắm tay, nhưng dù cô ta đè nén bản thân thế nào, bả vai vẫn không thể ngừng run rẩy!
Cô ta cảm thấy mình giống như nàng người cá kia, mỗi một bước chân, như là đi trên lưỡi kiếm, khổ không thể tả!
Lục Cảnh Điềm đi đến cửa chính, chậm rãi đẩy cửa ra, nghênh đón cô ta, lại là một phòng sáng ngời.
Cô ta ngẩn ra, thất thần đứng ngay tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy trong phòng khách to như vậy, Lục Bác Thịnh đang ngồi trên ghế sofa, như đã chờ từ lâu.
Lục Cảnh Điềm sửng sốt vài giây, sợ ngây người, khi phản ứng kịp, lập tức cúi đầu, căng thẳng chạy lên lầu.
"Đứng lại cho cha!"
Lục Bác Thịnh tức giận hé miệng, vô cùng uy nghiêm.
Xem ra, là tức giận đã lâu.