"Em chỉ cần nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em, cho nên, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Cho dù là xảy ra chuyện gì."
Cho dù hậu quả có thế nào cũng sẽ là như thế!
Vân Thi Thi bị chấn động.
Bởi vì có câu trả lời khiến người khác yên tâm này, cho nên trên mặt cô rốt cuộc đã lộ ra chút ý cười, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn.
"Là phụ nữ, em phải nhớ kỹ." Mộ Nhã Triết nắm lấy vai cô, kề sát khuôn mặt cô, chóp mũi chạm vào nhau, khóe môi khẽ cong: "Tính chiếm hữu của anh rất mạnh, điều mà anh để ý nhất, chính là em!"
Khóe mắt của Vân Thi Thi cong cong.
"Điều duy nhất anh để ý, chỉ có em mà thôi."
Từ trước tới giờ, anh vẫn luôn là người nắm quyền sát sinh tối thượng của Mộ thị, nhưng cho dù có nắm được cả giang sơn như vậy mà không bảo vệ được cô thì tất cả cũng đều không có ý nghĩa gì.
Vân Thi Thi ngẩn ra, đáy mắt hơi ướt.
Trong lòng thật sự bị rung động!
Nghe được câu trả lời như vậy từ trong miệng anh quả thật là vô cùng cảm động!
Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ, hai tay đưa lên khóe mắt cô, nước mắt làm ướt bàn tay anh.
Anh vô cùng thân thiết cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói có chút hờn giận: "Khó có lúc kích động mà nói ra được mấy lời văn vẻ như thế, em cứ khóc thế này thật sự khiến anh có cảm giác cực kỳ thất bại."
Vân Thi Thi nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười.
Tắm rửa xong xuôi đã là chuyện một tiếng sau đó.
Anh ôm cô đến bên ghế dựa, giúp cô lau người, sau đó lại lấy một chiếc khăn bông lớn, lau khô mái tóc ướt sũng cho cô.
Vân Thi Thi để mặc cho anh "hầu hạ", bây giờ thậm chí cô còn có cảm giác mình là một đứa bé trong lòng anh, mà anh thì giống hệt như một người cha lo cho con gái mình từng ly từng tí một.
Người đàn ông này thật kỳ lạ!
Đôi khi anh ngây thơ như một đứa bé, tùy hứng, bá
đạo, bướng bỉnh! Mà đôi khi lại giống như một người cha hết sức ấm áp, khiến người ta nhịn không được mà sinh ra cảm giác quyến luyến.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa khéo nhìn thấy hàm dưới đang căng ra của anh.
Anh đẹp trai tuấn tú đến mức 360 độ không có góc chết, cho dù nhìn từ góc cạnh nào thì cũng cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Môi cô khẽ cong lên, bỗng nhiên nắm lấy vạt áo của anh kéo về phía mình, nhẹ nhàng chặn lại môi anh.
Nụ hôn của cô vừa chủ động lại vừa dịu dàng, anh nâng khuôn mặt cô lên, khẽ cắn lên đôi môi mềm mại.
Vân Thi Thi không khỏi bật cười, buông mi xuống, hai chóp mãi chạm vào nhau.
Hơi thở nhẹ nhàng, trong lòng cũng hết sức yên ổn.
Mộ Nhã Triết lau khô tóc cho cô, sau đó ôm cô đến trên giường.
Anh vừa xoay người, Vân Thi Thi đã luống cuống đưa tay ra níu lấy ống tay áo của anh.
Người đàn ông nghi hoặc xoay người lại, nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi đâu thế?"
Thấy trên tay anh cầm chiếc khăn lông, lúc này mới nhận ra anh vốn định đi cất đồ giúp cô, vì vậy cô nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa đi... Anh có thể ở bên em thêm một chút không?"
Mộ Nhã Triết giật mình, nhưng anh cũng không nói gì, đặt đồ sang một bên, lại ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Vân Thi Thi nhìn thấy vẻ mặt không giấu được sự mệt mỏi của anh, vội hỏi: "Có phải là anh mệt lắm không? Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày: "Không cần đâu!"
"Nhưng em thấy anh mệt như thế..."
Vân Thi Thi lại vội vàng chủ động dịch người thêm một chút, chừa ra một chỗ trống ngay bên cạnh mình.