Vỗ vỗ giường, Vân Thi Thi cười nói: "Anh cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi! Chợp mắt một lát cũng được!"
Mộ Nhã Triết giật mình, không nói tiếng nào quay mặt đi, trên mặt hiếm khi lộ vẻ không mấy tự nhiên như vậy, hai gò má hơi đỏ lên, anh chậm rãi đứng dậy, cởi áo khoác tây trang ra, nghiêng người ngồi lên giường.
Vân Thi Thi lại dịch người thêm chút nữa, sợ anh nằm chật chội, dù sao vóc dáng anh cao to như vậy, cô bỗng dưng cảm thấy cái giường này thật sự hơi nhỏ rồi.
Mộ Nhã Triết nằm xuống, rất tự nhiên ôm chầm lấy vai cô.
Vân Thi Thi sửng sốt một lúc, nhưng chỉ chốc lát sau cô đã thích ứng được với động tác này của anh, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, lén lút bật cười.
Trong lòng ngọt như thể đang nếm mật.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, đã thấy cô gái nhỏ nép trong lòng mình như con chim non, trên mặt đỏ bừng, mím môi cười vui vẻ. Có lẽ là theo bản năng, anh nhéo nhéo khuôn mặt cô, giả bộ tỏ vẻ hung ác: "Cười cái gì?"
"Mộ Nhã Triết..."
"Hử?"
Vân Thi Thi cất tiếng nhẹ nhàng cứ như thể sợ sẽ phá hỏng thời khắc yên bình hiếm có này, cô vừa hạnh phúc lại vừa có chút bất an: "Không phải là em đang nằm mơ chứ?"
Mộ Nhã Triết nghe thấy lời này của cô thì hơi nghi hoặc: "Có ý gì hả?"
Vân Thi Thi cắn cắn môi, cánh tay liền ôm lấy anh, nói: "Em có cảm giác bản thân thật hạnh phúc, rất rất hạnh phúc!"
Cô không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này như thế nào, nhưng những lời này đều là thật lòng.
Cô đã quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh, thế mà bây giờ lại nhìn thấy anh cẩn thận chăm chút cho cô như vậy.
Trong lòng sâu sắc cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi được trân trọng.
Anh vốn là một người đàn ông ngạo mạn, thế mà anh lại đối xử dịu dàng chu đáo với cô, thật sự khiến cho cô cảm giác như mình đang nằm mơ, khó tránh
khỏi có chú không chân thực.
Mộ Nhã Triết nghe xong lời này, nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười trong lòng mình, chỉ như thế đã đủ cho cô thỏa mãn rồi sao?
Vân Thi Thi không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh không nói lời nào thì tóm lấy vạt áo của anh, bỗng nhiên lại thấy anh cúi đầu, đôi môi che lên cánh môi cô, chặn lại những lời cô còn chưa kịp nói.
Nụ hôn của anh vừa đột ngột lại vừa mãnh liệt, nhưng càng về sau lại càng dịu dàng, chỉ mổ khẽ lên môi cô, nhẹ nhàng vẽ ra hình dáng bờ môi cô.
Hơi thở giao hòa, Vân Thi Thi chìm đắm trong nụ hôn này, kìm lòng không được đưa tay xuống ôm lấy eo anh.
Nhưng mà anh lại không muốn hôn sâu nữa.
Anh là một người đàn ông khỏe mạnh về cả thể chất và tinh thần, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ khống chế không nổi mà muốn cô. Nhưng bây giờ thân thể cô còn rất yếu ớt, không chịu nổi dày vò của anh, vì vậy anh nhanh chóng kết thúc nụ hôn này.
"Ngủ đi!"
Mộ Nhã Triết kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó nằm xuống bên người cô, ôm cô vào lòng.
Vân Thi Thi quả thật vô cùng mệt mỏi, cả đêm qua sợ hãi, thể lực cũng tiêu hao sạch sẽ, bởi vậy vừa nằm một lát cô đã ngủ thiếp đi.
Thấy cô đã ngủ say, lúc này Mộ Nhã Triết mới mở mắt ra, nhẹ nhàng xoay người xuống giường, lại cẩn thận dém góc chăn cho cô.
Anh ngồi lại bên giường một lúc, xác nhận cô thật sự đã ngủ say rồi anh mới yên tâm đứng dậy, khoác áo lên người rồi rời khỏi phòng.