Bây giờ đắc tội với người khác rồi lại muốn đẩy trách nhiệm lên đầu ông ta sao?
Cậu Mộ?
Nghe giọng điệu này của Lý Lương Đống thì hẳn là người kia có lai lịch không nhỏ.
Tôn Hoa cũng từng nghe nhắc đến cậu Mộ, biết đó là một nhân vật máu mặt, nhưng mà cũng không đến mức khiến cho Lý Lương Đống cũng sợ hãi chứ!
Cũng không thể trách ông ta hiểu biết nông cạn, ngay cả Lý Lương Đống cũng không với tới nhân vật lớn như cậu Mộ thì một người có lai lịch nhỏ nhoi như Tôn Hoa làm gì có cơ hội tiếp xúc với anh cơ chứ? Chỉ sợ đến cả nghe cũng chưa nghe danh Mộ Nhã Triết ấy chứ!
"Ông chủ Lý... người này, người này rốt cuộc là như thế nào? Tôi nghe không rõ lắm!"
"Anh nghe không rõ sao? Vân Thi Thi là người anh đưa tới cho tôi, chẳng lẽ trước đó anh không hỏi thăm cho rõ ràng sao? Chuyện đã như thế này rồi mà anh còn bảo là nghe không rõ? Tôi thấy anh rõ ràng là đã biết chuyện rồi! Chao ôi, bây giờ nghệ sĩ cũng đã có thể với được tới cành cao như thế rồi! Thế mà anh còn nhét vào tay tôi, muốn tìm xui xẻo cho tôi sao? Cậu Mộ chỉ vươn một ngón tay cũng đủ bóp chết tôi rồi, vậy mà anh lại dám đưa người phụ nữ của anh ta cho tôi, đúng là muốn đẩy tôi vào chỗ chết phải không?"
Tôn Hoa lại càng hồ đồ: "Cậu Mộ... Mộ? Vân Thi Thi này làm sao có thể liên quan đến nhân vật như cậu Mộ? Tại sao tôi lại chưa từng nghe nhắc đến?"
Khoan đã!
Cậu Mộ trong miệng Lý Lương Đống là cậu Mộ mà ông ta từng nghe danh sao?
Vì thế, ông ta lại nhiều lời hỏi thêm một câu: "Ha ha! Cậu Mộ mà ông chủ Lý đang nói rốt cuộc là nhân vật nào thế?"
Lý Lương Đống cười lạnh: "Tôn Hoa, anh không cần giả vờ hồ đồ trước mặt tôi! Anh lăn lộn ở thành phố này bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ còn không biết ông trùm của ngành giải trí sao?"
"Ông trùm ngành giải trí?... A, ông chủ Lý là đang nói đến vị chủ tịch trẻ tuổi điều hành tập đoàn tài chính Đế Thăng sao? Là Mộ Nhã Triết?"
Lý Lương Đống cười nhạo một tiếng: "Anh còn
giả bộ trước mặt tôi làm gì! Anh có biết anh suýt đã hại chết tôi rồi không hả? Vân Thi Thi, ha ha, tôi cũng không dám nhận đâu! Anh yên tâm, có cậu Mộ ở đây, tôi sẽ không đụng đến người phụ nữ kia, tôi cũng không đối phó nổi với Hoàn Vũ!" Dừng một chút, giọng ông ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Nhưng mà Tôn Hoa, ông đây sẽ không để yên cho anh đâu."
Tôn Hoa còn muốn giải thích lại bị Lý Lương Đống trừng mắt một cái, bị ông ta gào lên đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Ông ta cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, tại sao Vân Thi Thi lại liên quan đến người đó? Lại nói lão già Lý Lương Đống này, sắc mặt nói đổi là đổi, Tôn Hoa chửi thầm ông ta một hồi, sau đó sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đương nhiên là ông ta muốn điều tra cho rõ chuyện này.
Bóng đêm vắng lặng, đảo mắt một cái đã là đêm khuya.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, ngước mắt lên liền nhìn thấy một bức tranh người đẹp sống động.
Anh đặc biệt đón tiếp hai cậu nhóc kia.
Cả đêm Hữu Hữu không nhận được bất kỳ tin tức gì của Vân Thi Thi, trong lòng lo lắng không yên.
Đương nhiên, đối với chuyện xảy ra tối qua, Mộ Nhã Triết miệng kín như bưng, chỉ nói là Vân Thi Thi ngủ bên cạnh anh cả đêm.
Hữu Hữu hờn dỗi, tại sao mẹ về nhà trễ mà cũng không nói một tiếng, khiến cậu lo lắng cả đêm, ngủ cũng không ngon giấc.
Trên thực tế, trước đó Mộc Tịch có chạy đến nhà của Vân Thi Thi, ấn chuông cửa nhưng không có ai trả lời.
Thực ra là cô ấy tìm nhầm nhà.
Cô ấy bấm là chuông cửa nhà Quân Mặc, vì Quân Mặc đang chụp ảnh thời trang ở nước ngoài nên không có ai ở nhà.
Ban đêm trời tối, mà nhà của Vân Thi Thi và Quân Mặc lại giống nhau, cho nên cô ấy mới nhầm lẫn.
Bởi vậy, Hữu Hữu đương nhiên không biết chuyện này.