Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Yêu Là Kiềm Chế


trước sau

Dãy biệt thự tại Vân Sơn Thi Ý này lại vẫn chưa bán ra ngoài.

Mà căn biệt thự của Mộ Nhã Triết, không thể nghi ngờ, là căn đẹp nhất ở nơi đây, chọn dùng phong cách thiết kế vườn tược cổ điển, vô cùng xinh đẹp.

Tiểu Dịch thần là lần đầu tiên đến nơi này, bởi vậy, vừa mới bước vào biệt thự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập thán phục, kéo Hữu Hữu chạy đi tham quan khắp nơi.

Hữu Hữu lòng không cam tình không nguyện, trong lòng vẫn nhớ nhung Vân Thi Thi, lại không chịu nổi sự đeo bám dai dẳng của Tiểu Dịch thần, nên đưa cháo đã nấu xong vào trong tay Mộ Nhã Triết.

"Đây là cháo con nấu cho mẹ, cha nhất định phải tự mình đút mẹ ăn đó...!"

Nói xong, đã bị Tiểu Dịch thần kéo đi ra hoa viên phía sau.

Trong phòng ngủ, chỉ có một ngọn đèn tường khá là tối tăm.

Vân Thi Thi lẳng lặng nằm nghiêng trên giường, giường to như vậy, cô lại cuộn bản thân mình thành một cục nho nhỏ, ôm gối đầu, tiếng hít thở rất nhẹ nhàng.

Hình như cô vô cùng mệt mỏi, ngủ rất sâu, thế cho nên lúc anh đến bên cạnh cô, cô cũng không phát hiện mà tỉnh lại.

Hình như cô đã tỉnh lại một lần, thay áo bông bằng vải nhung trắng như tuyết, phong cách đơn giản, áo có phần rộng rãi, lại càng làm nổi bật sự nhỏ gầy xinh xắn của cô.

Co mình trong một góc giường như thế, nhìn rất giống mèo Ba Tư lông xù, vô cùng đáng yêu, khiến người ta muốn cưng nựng.

Gương mặt trong lúc ngủ say của cô vẫn xinh đẹp rực rỡ như cũ. Da thịt trắng nõn bóng loáng như có thể tan ra, lông mày như mây phủ núi xa, giống như nét phác thảo một bút đã thành, mi mắt nhẹ đóng, lông mi dài mà dày cong lên, liếc mắt một cái, cả khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một bức tranh thuỷ mặc được vẽ tỉ mỉ tinh tế.

Nhất là dưới ngọn đèn cổ điển này, càng đẹp không sao tả xiết!

Một bên giường hơi hơi lõm xuống.

Mộ Nhã Triết ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô, giờ phút này, nhịp thở đều đều, đầu vai cô hơi hơi lên xuống.

Dưới ánh sáng mờ ảo, miệng
nhỏ xinh hơi hơi đóng mở, tuy không có son môi làm đẹp, cánh môi vẫn sáng bóng lên, màu hồng phấn xinh đẹp đáng yêu, tựa như mơ thấy gì đó, vô ý mấp máy, mờ ám như vậy, lại rất hấp dẫn, như lời mời mọc không tiếng động.

Trước lúc quay về, vừa mới rời khỏi trận đấu danh lợi, lại trải qua một cuộc đua về lợi ích, tâm trạng vốn không tốt lắm.

Nhưng nhìn thấy người phụ nữ này, lại khiến vẻ u tối nặng nề trên mặt anh hơi hơi dịu đi một chút, ít nhất không còn cảm thấy phiền não như trước!

Vươn tay, ngón tay thon dài mềm nhẹ xoa cánh môi của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo chạy dọc theo đôi môi đỏ bừng của cô, ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, khiến tim anh khẽ động, dục vọng cứ như thế mà thức tỉnh!

Miệng nhỏ hé mở như có như không kia, khiến người ta hận không thể hung hăng cắn lên một cái, nếm thử mùi vị ngọt ngào trong đó.

Trên thực tế, anh cũng nghe theo ý nghĩ của mình, làm như vậy!

Mộ Nhã Triết chậm rãi cúi đầu, bàn tay to nâng gương mặt mềm mại non nớt kia lên, ngậm chặt đôi môi kia, đầu lưỡi nặng nề liếm lên cánh môi của cô.

Trong lúc cô vô thức, xâm nhập vào khóe miệng của cô, bừa bãi cuốn lấy hương vị ngọt ngào của cô.

Một mảnh thơm tho, tốt đẹp khiến anh khó lòng khống chế bản thân mình!

Hơi thở nhu mì, vô cùng thân thiết. Ở trong mộng, có lẽ cô đã nhận ra động tác xâm lược của anh, không hài lòng ậm ừ một tiếng.

Một tiếng này, lại suýt nữa khiến anh không thể kiềm thể bản thân! Chỉ một chút như thế, bụng dưới căng thẳng, chỗ nào đó đã nóng như sắt thép!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện