Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Ai Nói Anh Muốn Kết Hôn Với Cô Ấy


trước sau

Ra khỏi cửa cô ta tựa hồ không son phấn, trên khuôn mặt có chút tiều tụy, ngũ quan thanh tú lại vẫn xinh đẹp, chỉ là tựa hồ vì khóc rất lâu, đôi mắt xinh đẹp kia của cô ta có chút sưng đỏ bất kham, có vẻ càng thống khổ đáng thương.

Âm nhạc trong quán bar tức khắc an tĩnh lại, mở ra một khúc chậm rãi du dương.

Mộ Nhã Triết cũng không đẩy cô ta ra, nhưng mà trên mặt lại có chút lạnh nhạt, chỉ cúi đầu lạnh lùng mà nhìn cô ta, bỗng nhiên, chậm rãi nói: “Say thành như vậy, không cảm thấy rất khó nhìn sao?”

Tống Ân Nhã giật mình, bất đắc dĩ mà buông mi mắt, nước mắt lưng tròng bộ dáng thật sự đáng thương, cúi đầu nói: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy em như vậy rất khó nhìn, nhưng mà…… Anh Mộ, vì cái gì anh không để ý tới em?”

Mộ Nhã Triết nhàn nhạt nói: “Anh nói rồi, trước khi em nhận ra được sai lầm của bản thân……”

“Cái gì sai? Em có cái gì sai?”

Tống Ân Nhã bỗng nhiên suy sụp nói: “Em chỉ là…… Em chỉ là……”

“Ân nhã, anh biết em đối với anh là tâm tư gì nhưng! Thái độ của anh hẳn là biểu lộ rất rõ ràng. Anh và em, không có khả năng.”

“Cái gì gọi là không có khả năng? Là bởi vì em và anh có quan hệ huyết thống sao? Phải không?”

Tống Ân Nhã khổ sở mà ôm chặt anh: “Em biết, em và anh ở bên nhau, ắt phải gặp thành kiến của thế tục, nhưng, ai bảo em yêu anh như vậy? Anh Mộ, em yêu anh hơn bất cứ kẻ nào mà!”

Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn phía anh, miễn cưỡng cười vui nói: “Em không cầu danh phận! Em cũng không cần anh cưới em, chỉ cầu có thể cả đời được ở bên cạnh anh, làm tình nhân của anh cũng được! Em chỉ muốn cả đời cùng anh ở bên nhau, mặc kệ có danh phận hay không, có thể thấy được ánh mặt trời hay không……”

“Hoang đường.” Ánh mắt Mộ Nhã Triết rét lạnh: “Đem bản thân làm cho hèn mọn như vậy, không cảm thấy rất khó nhìn!?”

“Em không để bụng!” Tống Ân Nhã nói, trên mặt một dòng thanh lệ
rơi xuống, khàn khàn nói: “Bởi vì, em thật sự rất yêu rất yêu anh, anh Mộ à!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, lại dật ra một câu tàn nhẫn: “Nhưng anh không yêu em.”

Lời vừa dứt, Tống Ân Nhã ngơ ngẩn như bị sét đánh.

Cô ta không cam lòng hỏi: “Vậy anh yêu Vân Thi Thi sao?”

Tống Ân Nhã bỗng nhiên nắm vạt áo anh, nghiêm túc hỏi. “Anh Mộ, anh trả lời em đi, anh yêu cô ấy sao?!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng mà dời ánh mắt, không nhìn cô ta nữa.

Yêu và không yêu, là chuyện giữa hai người, không liên quan đến kẻ thứ ba.

Anh không cần thiết trả lời vấn đề hoang đường này của cô ta.

Nhưng mà anh tránh né mà không đáp, lại làm Tống Ân Nhã hiểu lầm, anh tựa hồ đối Vân Thi Thi cũng không yêu như vậy.

“Em không tin anh yêu cô ấy! Đối với cô ấy, anh Mộ chỉ là chơi đùa mà thôi, đúng hay không?” Cô ta gấp rút chứng thực, nóng lòng tìm kiếm đáp án trên mặt anh.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng đáp: “Ân Nhã, hồ nháo đủ chưa, hiện tại, lập tức, về nhà, rõ chưa?”

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em!” Tống Ân Nhã lại nắm chặt đề tài này không bỏ, ngay sau đó cười thảm nói: “Anh không yêu cô ấy! Em biết mà, anh nếu yêu cô ấy, sao lại kết hôn với chị Uyển Nhu?”

Mộ Nhã Triết nhướng mày, lại lạnh lùng mà hỏi lại: “Ai nói anh sẽ kết hôn với cô ấy.”

“……”

Tống Ân Nhã ngơ ngẩn.

Cô ta sững sờ nói: “Em nghe nói, anh dự định triệu tập truyền thông, tuyên bố tin tức kết hôn……”

“Anh là muốn tuyên bố tin tức kết hôn.”

Mộ Nhã Triết lạnh giọng, dừng một chút, ngay sau đó giọng nói chợt thâm trầm: “Nhưng mà, không phải với cô ấy!”

Tống Ân Nhã hoàn toàn ngơ ngẩn.

Anh nói, anh sẽ tuyên bố tin tức kết hôn, nhưng đối tượng không phải Mộ Uyển Nhu?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện