Anh nói, anh sẽ tuyên bố tin tức kết hôn, nhưng đối tượng không phải Mộ Uyển Nhu?!
Vậy sẽ là ai!?
Chẳng lẽ, sẽ là Vân Thi Thi sao!?
Tưởng tượng đến khả năng này, lòng Tống Ân Nhã lập tức lạnh hơn phân nửa!
Chẳng lẽ…… Là Vân Thi Thi!?
Tống Ân Nhã bỗng nhiên hoảng sợ, sụp đổ mà bắt lấy ống tay áo anh: “Anh Mộ, chẳng lẽ anh muốn tuyên bố tin tức kết hôn với Vân Thi Thi sao?”
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía cô.
Vẫn là dung nhan như Giang Ý San, nhưng mà, trên khuôn mặt này, lại là sắc mặt xa lạ.
“Em có biết hay không?” Mộ Nhã Triết bỗng nhiên thanh trầm mở miệng.
Lời nói đột ngột của anh, khiến tim Tống Ân Nhã như muốn vọt ra: “Hửm? Cái gì?”
“Biểu cảm này của em, làm anh ghê tởm.”
“……”
Một câu vô tình mà tàn nhẫn, làm tim cô ta hoàn toàn đặt trong hàn băng vạn trượng, cô ta chịu đả kích sâu sắc mà nhìn anh, có chút không thể tin được, trong mắt, có những giọt nước mắt lớn ngăn không được mà lăn xuống.
“Anh…… Cảm thấy em ghê tởm?”
Tống Ân Nhã bỗng nhiên sụp đổ thành tiếng: Chỉ bởi vì tiện nữ kia, anh lại nói em ghê tởm! Anh Mộ, tim anh thật tàn nhẫn?! Anh sao có thể tàn nhẫn như vậy!?”
Mộ Nhã Triết đột nhiên đẩy tay cô ta ra, lạnh nhạt mở miệng: “Cô ấy sẽ là vợ tương lai của anh.”
Biểu cảm Tống Ân Nhã bỗng cứng đờ.
“Cho nên, mời em có thái độ tôn trọng cô ấy một chút.”
Lời anh nói, không thể nghi ngờ là một cái tát tàn nhẫn, đánh vào trên mặt cô ta, đau đớn vô cùng.
Tôn nghiêm của cô, kể cả một chút mong đợi đáng thương, hoàn toàn bị anh dẫm nát dưới chân.
Cô xuất thân ưu việt, dung mạo xinh đẹp, không ít kẻ cuồng nhiệt theo đuổi, nhưng cố tình trước mắt người đàn ông này, lại đem cô từ chối ngoài cửa.
Vì cái gì……
Vì cái gì phải tàn nhẫn với cô như vậy?!
Bên cạnh, không ít người dùng ánh mắt tò mò, nhìn về phía bọn họ mà soi mói.
Mộ Nhã Triết chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt đóng băng đột nhiên quét tới.
Mọi người sợ tới mức lập tức rụt vổ, không
dám nhìn thêm một cái.
Anh lại nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Anh tới, là đón em về nhà. Em nếu không nghe, Anh sẽ không quản em.”
Dứt lời, xoay người định đi.
Tống Ân Nhã lại hoảng loạn mà nhào lên, từ phía sau ôm lấy anh, thanh âm tuyệt vọng mà bất lực: “Cầu xin anh…… Đừng mặc kệ em…… Anh Mộ, cầu xin anh, đừng mặc kệ em! Em sợ…… Em rất sợ……”
Mộ Nhã Triết nói: “Vậy về nhà!”
Lời không cho nói chen vào, hiển nhiên kiên nhẫn đã hết.
Tống Ân Nhã cắn cắn môi, nước mắt rốt cuộc ngăn không được mà rào rào chảy xuống, nức nở nói: “Được,em nghe lời anh nói, anh nghe lời anh nói…… Em về nhà, em đây liền về nhà……”
Chở cô ta, một đường đánh xe tới nhà họ Tống.
Xe đậu ngoài cửa, Tống Ân Nhã lại chậm chạp không có ý muốn xuống xe.
Mộ Nhã Triết đỡ tay lái, ánh mắt thanh lãnh dừng trên người cô ta.
Nhận thấy được ánh mắt giết người của anh, Tống Ân Nhã thật sâu mà giật mình một cái, ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt băng hàn kia của anh.
“Anh Mộ……”
“Xuống xe.” Mộ Nhã Triết ra lệnh.
“Anh Mộ, anh đừng hung dữ với em như vậy, được không?! Trước kia anh đối với em rất nhẹ nhàng……” Tống Ân Nhã ủy khuất mà lại muốn rớt nước mắt.
Nhưng mà, nước mắt của cô ta, ở chỗ này của anh lại căn bản không có tác dụng!
Đổi lại trước kia, anh còn sẽ mềm lòng, hiện giờ lại là thờ ơ.
Tim anh lạnh băng, lại khiến người ta tuyệt vọng.
Tống Ân Nhã nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên hít sâu một ngụm khí lạnh, nói: “Anh Mộ, chúng ta vẫn như trước đây, được không? Anh là anh Mộ của em, em là…… Em gái của anh……”