Mộ Nhã Triết giơ cổ tay, nhìn thời gian, trên mặt lại có chút kiên nhẫn hao hết.
Cô ta lập tức nói: “Em ngày mai liền sẽ đi theo Vân Thi Thi xin lỗi! Em sẽ chân thành mà xin lỗi, em biết em sai rồi, nhưng…… Em chỉ có một thỉnh cầu, chúng ta trở lại trước kia, được không? Lời hôm nay em nói, anh quên đi, quá khứ liền cho qua, đừng nhắc lại nữa! Được không? Coi như một lần nữa bắt đầu.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, trên mặt rất lâu không có gợn sóng phập phồng, chỉ là, cũng không từ chối.
Tống Ân Nhã trong lòng vui vẻ, biết được anh như vậy xem như đồng ý rồi!
Vì thế, lúc này mới đẩy cửa ra xuống xe, vừa đóng cửa lại, Mộ Nhã Triết liền giẫm chân ga, xe ngay sau đó liền đi mất!
Rời đi dứt khoát như vậy!
Tim Tống Ân Nhã trống rỗng đau đớn, về đến nhà, đem chính mình một đầu chui vào sô pha, khóc rống một hồi.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, cô ta thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể chiếm hữu vị trí trong lòng anh nữa.
Vân Thi Thi, Vân Thi Thi dựa vào cái gì có thể có được trái tim anh Mộ?
Mà cô ta lại không chiếm được?
Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ ra.
Cô ta đã trũng sâu xuống đầm lầy, hết thuốc chữa!
……
Lúc về đến nhà, Vân Thi Thi vẫn ngủ ngon lành, tư thế ngủ an tĩnh, chỉ là chăn bị đá qua một bên.
Trên mặt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ, rốt cuộc biết thói quen đá chăn của Tiểu Dịch Thần rốt cuộc là di truyền ai!
Vì thế, anh chậm rãi đi đến mép giường, ngồi xuống bên cạnh, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo gương mặt cô, người trong lúc ngủ mơ tựa hồ không hề ý thức, nhưng mà lại vẫn nhạy bén mà nhận thấy được có người xoa mặt cô, vì thế bất mãn mà phất phất tay, lại bị Mộ Nhã Triết một phen nắm chặt.
Anh nhẹ nhàng mà cúi đầu, môi mềm mại hôn len đầu ngón tay cô, lại lần nữa kéo chăn đắp cho cô, xoay người ra ngoài.
Mộ Nhã Triết đứng ở sau vườn hoa.
Sáng sớm, nắng sớm tuyệt đẹp chiếu xuống, anh đốt
một điếu thuốc, hít sâu phun ra, từng sợi sương khói mỏng ngay sau đó tiêu tán trong gió.
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, là bị tiếng chuông của Tần Chu đánh thức.
“Ngày mai có một buổi phỏng vấn, bài phỏng vấn của tạp chí Ba Toa, trước khi thực hiện bài phải chụp một bộ ảnh lớn, trước buổi trưa phải đến công ty, không được đến trễ!”
Vân Thi Thi vẻ mặt oán hận.
Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn phía ngoài cửa sổ, lại thấy Mộ Nhã Triết đứng ở sau vườn hoa, cũng không biết là về khi nào, trong tay cầm di động, hình như đang nghe điện thoại.
“Anh đã trở lại!” Cô nói.
Mộ Nhã Triết quay đầu, ấn đường nhíu lại.
Anh luôn luôn chú ý việc nhỏ không đáng kể, cô nói chính là anh đã trở lại, chứng tỏ cô biết anh nửa đêm đi ra ngoài?
Vân Thi Thi đi đến vườn hoa, từ phía sau ôm chặt anh, mỉm cười nói: “Một mình đứng ở nơi này ngẩn ra a?”
Đối với chuyện anh nửa đêm ra khỏi nhà, lại không nói một lời, tựa hồ cũng không có ý muốn hỏi.
Mộ Nhã Triết giật mình, sau đó nói: “Sao sớm như vậy đã dậy rồi?”
“Bị điền thoại của Tần Chu đánh thức.” Cô xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt oán giận:“Gọi điện thoại cho em nói ngày mai có một buổi phỏng vấn, bảo em đừng đến trễ.”
“Đi ngủ nữa đi.”
“Không cần.” Cô làm nũng: “Chỉ muốn ôm anh.”
Ôm anh, không hiểu sao liền cảm thấy an tâm.
Anh cũng không nói gì nữa.
Im lặng sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ngày mai anh phải ra nước ngoài, đại khái khoảng nửa tháng mới trở về.”
“Lại phải ra nước ngoài?” Cô không nhịn được có chút oán giận.
“Chú Tứ gọi điện thoại về, nói là tìm anh.” Mộ Nhã Triết xoay người, cọ cọ mũi cô: “Ngoan, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
“Uhm, được.” Vân Thi Thi cười.