Có đôi khi, lá gan của đứa bé lớn hơn một chút, có thể nói là nghé con mới đẻ không sợ hổ.
Nhưng mà đứa nhỏ này, nói ra những lời như vậy, lại không khỏi có chút không coi ai ra gì rồi.
Dù gì ông cũng là bề trên của cậu, cho dù ông thật sự từng có sai lầm, cũng không đến lượt cậu chỉ điểm!
Đối với bề trên, trêu đùa một chút cũng không thể được, dù không ảnh hưởng nhưng thái độ ít nhất cũng phải nên tôn trọng một chút!
Dù sao ông cũng là bề trên của cậu! Bề trên còn ở đây, cũng nên bày ra chút uy nghiêm mà bề trên nên có!
Đứa nhỏ này, dám uy hiếp ông sao?!
Hữu Hữu liếc mắt nhìn thấy sắc mặt ông lạnh lùng, nhưng cũng không chịu thua, hai người mặt đối mặt, sắc mặt đều đã rất khó coi, có vài phần ý tứ giằng co!
Mộ Dịch Thần thấy vậy, mở miệng đúng lúc: “Cụ, làm sao vậy ạ! Sắc mặt của cụ thật hung dữ…. Ai chọc cụ không vui rồi hả?”
Lúc này Mộ Thịnh đột nhiên mới ý thức được, chẳng biết Mộ Dịch Thần vào phòng từ lúc nào.
Ông vừa thấy cậu đến, lập tức ôm thằng nhóc đó vào trong ngực, cúi đầu nói với cậu: “Đến đây, Tiểu Dịch Thần à, đây là em trai cháu!”
Trong lòng Mộ Dịch Thần trợn trừng mắt.
Cậu biết đây là em trai cậu.
Nhưng mà trên mặt lại giả bộ cảm giác kỳ lạ khi lần đầu tiên nhìn thấy em trai có bộ dạng giống mình y đúc.
“Oa… Đứa bé này thật đáng yêu! Thật sự là em trai cháu sao?”
“Ừ!” Mộ Thịnh gật gật đầu, bởi vì Mộ Dịch Thần giả bộ mà sắc mặt cũng dịu đi vài phần. “Em trai cháu bị một người đàn bà xấu xa lừa đi, anh em các cháu chia cách bảy năm, hôm nay vừa mới về nhà, khó tránh khỏi xa lạ! Cháu ở cùng thằng bé nhiều vào, nói chuyện với thằng bé!”
Mộ Thịnh hi vọng, hai đứa bé dễ dàng bồi dưỡng tình cảm, như vậy có thể càng nhanh chóng giảm bớt khúc mắc trong lòng Hữu Hữu, vì vậy ông nói vài câu, bảo Tiểu Dịch Thần ở lại phòng, mình thì rời đi!
Cửa vừa mới đóng, vẻ mặt
Tiểu Dịch Thần đột nhiên trầm xuống.
Cậu đi đến cửa, mở hé cửa ra nhìn, mãi cho đến khi bóng lưng Mộ Thịnh chống gậy rời đi xa, lúc này mới yên tâm đóng cửa lại, khóa trái cửa.
Ngay sau đó, cậu lại đi đến cửa sổ, nhìn qua cửa sổ trong suốt, cậu kinh ngạc nhìn thấy có một nhóm bộ đội vũ trang vây quanh ở cửa.
Cậu nhìn rõ là có quy mô, vây quanh biệt thự nhà họ Mộ không còn một khe hở.
Cậu xoay người, cùng Hữu Hữu liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức trầm giọng nói: “Hữu Hữu, em ở đây đợi anh một lát, anh đi cửa sau nhìn xem!”
“Dạ.”
Nói xong, Mộ Dịch Thần lặng lẽ ra sau vườn, cẩn thận quan sát cửa sau.
Cửa sau cũng vây đầy bộ đội.
Ngực Mộ Dịch Thần hơi cứng lại.
Đây xem như là bị giam lỏng rồi!
Mộ Thịnh điều động bộ đội, tầng tầng lớp lớp vây quanh biệt thư nhà họ Mộ rồi!
Xem ra là muốn canh chừng Hữu Hữu, không cho cậu trốn thoát.
Mộ Dịch Thần lại quay về phòng, khóa trái cửa lại, lập tức đi đến trước cửa sổ, kéo màn che kín lại, đi đến trước giường, ngồi xuống.
Hữu Hữu híp mắt, thấy sắc mặt cậu âm trầm, cũng đoán ra được một chút, hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Tất cả đều là bộ đội vũ trang, tất cả đều vây quanh biệt thự nhà họ Mộ, không có một khe hở, muốn chuồn đi rất là khó.”
Trái tim Hữu Hữu đột nhiên trầm xuống.
“Đáng chết!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dịch Thần lo lắng nắm lấy tay cậu, “Mẹ đâu rồi!?”
“Mẹ bị giam lỏng rồi!” Hữu Hữu sốt ruột nói.
Hiện giờ cậu căn bản không lo lắng cho mình, cậu lo lắng cho mẹ mình hơn.