Bây giờ mẹ rơi vào tay Mộ Uyển Nhu, không rõ tung tích, mỗi một giây, đều làm cậu đứng ngồi không yên.
“Biết thế nên diệt trừ người phụ nữ này từ sớm! Đáng chết, là em sơ sót!” Hữu Hữu nghĩ đến nguyên nhân cậu lơ là, lúc này mẹ sống chết không rõ, trái tim vô cùng lo lắng.
Sau khi biết được chuyện từ Hữu Hữu, Mộ Dịch Thần kinh ngạc không thôi.
Không nghĩ đến cậu chỉ rời đi có hai ngày, mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Trước kia cậu xem tin tức thấy chuyện đấu súng ở trong trường, nhưng mà không nghĩ rằng, cái gọi là đấu súng, không đơn giản là như vậy, mà là một hồi ám sát!
Hữu Hữu trầm giọng nói: “Bây giờ mục đích quan trọng là làm sao để che dấu em rời khỏi nơi này!”
Mộ Dịch Thần nhíu mày: “Chuyện này có chút khó khăn, bây giờ trong ngoài biệt thự nhà họ Mộ đều bị bao vây, ra khỏi tòa nhà, lại có lính canh gác, Mộ Thịnh điều động quân đội, trước mắt chỉ có căn phòng này là không trong phạm vi theo dõi.”
Hữu Hữu nâng mắt, liếc nhìn cậu một cái, sốt ruột nhăn mày, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình không có năng lực như vậy!
Nhưng mà đột nhiên trong đầu cậu lóe sáng.
Cậu ngẩng mạnh đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dịch Thần, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.
“Có!”
Mộ Dịch Thần nhíu mày: “Có cái gì?”
“Em nghĩ ra cách được cách rồi. Nhưng mà cần anh phối hợp với em!”
“Em chắc chắn sao?” Mộ Dịch Thần lo lắng, nhịn không được nhắc nhở cậu một lần nữa, “Hữu Hữu, hiện giờ biệt thự nhà họ Mộ được bao vây tầng tầng lớp lớp, bây giờ chỉ cần em ra khỏi căn phòng này một bước, lập tức sẽ bị khống chế! Em bây giờ giống như ‘Phạm nhân’ vậy, chỗ nào cũng không được đi!”
Hữu Hữu cười ý vị thâm trường: “Sao thế, chỉ cần em không rời khỏi căn phòng này, không phải an toàn rồi sao?”
“Hả?”
Mộ Dịch Thần có chút ngây ngẩn cả người, lúng ta lúng túng nói: “Anh không hiểu ý của em, rất là huyền bí đấy!”
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng: “Là anh quá ngốc.”
Mộ Dịch Thần tức đến mím môi, mày cau lại.
Vẻ
mặt Hữu Hữu đột nhiên thần bí ngoắc ngón tay với cậu, “Lại đây!”
Tiểu Dịch Thần đi qua.
Hữu Hữu nói vào tai cậu tất cả kế hoạch mà mình nghĩ ra.
Mộ Dịch Thần nghe xong, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Sao anh lại không nghĩ ra cách này nhỉ!”
Vừa dứt lời, cậu đột nhiên lại lo lắng nhăn mày lại, “Nhưng mà vết thương trên bả vai em, làm như vậy không sao chứ?”
Hữu Hữu không cho là đúng nói: “Không sao cả! Vết thương nhỏ, chỉ trật khớp mà thôi, đã đỡ hơn rồi.”
Bây giờ chuyện của mẹ mới là quan trọng nhất, vết thương nhỏ này của cậu, căn bản không nghiêm trọng!
Hữu Hữu tính toán mưu kế.
Binh đoàn do tập đoàn Cự Phong phái ra chắc là tối mai mới đến được thành phố.
Như vậy cậu nhất định phải thoát khỏi biệt thự nhà họ Mộ trước, rồi tính tiếp.
Mộ Dịch Thần trầm ngâm một lúc, lập tức gật gật đầu. “Được!”
…
Bóng đêm bao phủ, mưa lạnh bao phủ toàn bộ thành phố ồn ào náo động.
Ở kho hàng tư nhân trong lòng đất ngoại ô thành phố, yên tĩnh không có một tiếng động, chỉ có tiếng mưa to như trút nước.
Nhà ngục âm u dưới lòng đất, tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.
Ánh trăng theo song sắt nhỏ hẹp chiếu vào, ánh sáng yếu ớt, một người phụ nữ chồng chất vết thương tựa vào cạnh tường.
Tóc đen như mực có chút hỗn loạn rối tung ở trên vai, che đi nửa gương mặt thanh tú.
Lọn tóc dường như dính chút máu đỏ, dưới ánh sáng yếu ớt, trên gương mặt hình như có chút dấu vết bầm tím.