Editor: Chi Misaki
Nếu nói một chút tình cảm không có là không đúng.
Chỉ là, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu lại phải chứng kiến hiện thực nghiệt ngã, máu tươi đầm đìa.
Trong lòng Mộ Dịch Thần vô cùng thống khổ, cực kỳ khó chấp nhận.
Cậu không thể tin được, một Mộ Uyển Nhu ngày thường dịu dàng lại chính là một trong những thủ phạm đứng sau chuyện này.
Càng không nghĩ tới chính là cô ta lại dám hạ độc với cụ nội!
Cụ nội dành biết bao yêu thương cho cô ta?
Quả thực là coi cô ta như bảo vật trong lòng, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Vậy mà cô ta lại hạ độc trong bát thuốc của cụ nội?
Trái tim kia có bao nhiêu độc ác?
Trong thế giới hồn nhiên của cậu, cậu thật không ngờ tới, một con người lại có đủ độc ác đến như vậy.
Càng làm cho cậu hối hận chính là, nhiều năm qua cậu vẫn luôn nhận giặc làm mẹ.
Trong lúc này cậu lại càng không thể tha thứ cho chính mình!
Áy náy đối với Vân Thi Thi lại càng thêm nhiều.
Đao Ba Nam bưng một chén cháo trắng, tiến dần về phía nhà lao bằng sắt.
"Đút cho thằng bé ăn!"
Anh ta nói, trên mặt lại không có bất cứ biểu tình gì.
Vân Thi Thi cảnh giác nhìn anh ta một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên bát cháo kia, trong mắt chứa đựng sự hoài nghi.
Đao Ba Nam giống như hiểu rõ sự nghi ngờ trong lòng cô, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi! Không có độc."
"Vì sao?"
Vân Thi Thi nhăn mi, lại càng thêm nghi ngờ.
Biểu hiện của Đao Ba Nam rất tốt không khỏi khiến trong lòng cô sinh ra vài phần cảnh giác.
Đao Ba Nam hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói chuyện.
Bát cháo này là do một tay anh ta vừa nấu xong cho tên nhóc kia. Chính anh ta còn chưa ăn liền đưa cho Vân Thi Thi.
Anh ta ngồi xuống trên ghế, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nói: "Cho thằng nhóc ăn đi, nếu không sẽ lạnh mất!"
Vân Thi Thi mấp máy môi, một tay lấy bát cháo qua, tự mình ăn một miếng.
Đợi một lúc lâu sau, mãi cho đến khi không nhận ra có chút cảm giác không khỏe nào, lúc này cô mới khó khăn đỡ Mộ Dịch Thần dậy, múc từng muỗng đút cho cậu.
Mộ Dịch Thần nửa tỉnh nửa mê, ngay cả sức há miệng cũng không có.
Vân Thi Thi ngậm một miếng, chậm rãi đặt lên môi cậu, đem cháo trong miệng bón cho cậu.
"Ừng ực - - "
Một
miếng cháo ấm nóng từ miệng cậu đi xuống dạ dày, lúc này cậu mới cảm thấy cơ thể ấm hơn vài phần.
"Mẹ..."
Khóe miệng Mộ Dịch Thần giật giật, cuối cùng cũng gọi được một tiếng.
"Ừ! Mẹ ở đây, Tiểu Dịch Thần, mẹ đút cháo con ăn có được không?"
Mộ Dịch Thần cố gắng mở to mắt: "Mẹ, trên người mẹ còn vết thương, còn đau không?"
Cậu hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự vội vàng cùng lo lắng.
Vân Thi Thi lắc đầu, kìm chế đau đớn cùng bất an, nói: "Dịch Thần ngoan, mẹ không đau, mẹ không đau..."
"Mẹ, con có chút lạnh..."
Chảy máu quá nhiều khiến nhiệt độ cơ thể cậu dần giảm xuống.
Vân Thi Thi càng thêm đau lòng, lập tức ôm cậu chặt hơn.
"Như vậy vẫn còn lạnh sao?"
"Dạ... Hơi lạnh..."
Tiểu Dịch Thần ở trong ngực cô lạnh run.
Đây là tầng hầm ngầm, âm lãnh ẩm ướt.
Lại thêm cậu đang chảy máu rất nhiều, vì thế tay chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Vân Thi Thi gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải.
Đao Ba Nam mấp máy môi, bỗng nhiên ném điếu thuốc xuống mặt đất, hung hăng giẫm lên dập tắt nó, đi lên phía trước, cởi áo khoác trên người ném xuống.
Vân Thi Thi lập tức cầm lên, bọc lấy cơ thể cậu.
Áo khoác rất dày, hơn nữa đây còn là một chiếc áo gió.
Vân Thi Thi cầm áo bọc chặt lấy cậu, sắc mặt Mộ Dịch Thần lúc này mới dịu đi một chút.
Vì thế, Vân Thi Thi tiếp tục đút cậu ăn hết bát cháo.
Mộ Dịch Thần ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo, cơ thể lúc này đã khôi phục lại một chút nhiệt độ.
Vân Thi Thi cứ như thế ôm chặt lấy cậu, cùng cậu kề cận, nương tựa bên nhau.
-------------------------