Editor: Chi Misaki
Người của Vân Thiên Hữu truyền tin, nói người phái đi đã mất dấu vết.
Trước đó, Vân Thiên Hữu đã từng lợi dụng kỹ thuật hách, với tin tức định vị mà Tiểu Dịch Thần gửi tới, mô phỏng theo bản đồ vệ tinh, thu nhỏ lại phạm vi.
Ở đây không thể không nhắc tới kỹ thuật bậc nhất cùng tài năng trời ban của Vân Thiên Hữu.
Lúc trước, Vân Thi Thi từng mua một đôi đồng hồ cho Mộ Dịch Thần cùng Vân Thiên Hữu, đôi đồng hồ này là đồng hồ thông minh được nghiên cứu chế tạo dưới danh nghĩa của tập đoàn Nhạc Trí.
Không đề cập tới những tính năng khác, chỉ nói riêng về chức năng định vị này thôi đã thấy quả thực chính là nghịch thiên.
Sở dĩ nói như vậy là vì mặc dù hiện tại định vị vệ tinh cũng đã phát triển, nhưng đứng trước phạm vi lớn như vậy, chung quy lại vẫn sẽ có những nơi GPS không thể phủ sóng được.
Cho dù có thể bao phủ được nhiều nơi nhưng tín hiệu cũng rất yếu, một khi xuống đất, muốn GPS định vị chuẩn là hoàn toàn không có khả năng.
Tối đa cũng chỉ tập trung trong một phạm vi nhất định.
Nhưng đồng hồ của Vân Thiên Hữu là đồng hồ Ryan cài chip GPS thông minh, có khả năng khống chế trong một phạm vi rộng lớn, tín hiệu phóng xạ mạnh, hơn nữa, độ định vị chính xác có thể khoanh vùng trong trăm mét.
Phạm vi trăm mét, đó chính là con số khiến người ta không dám tưởng tượng đến.
Cả trái đất này, xét về kỹ thuật hạng nhất, đại khái cũng chỉ có tập đoàn Nhạc Trí mới có.
Vân Thiên Hữu lợi dụng việc có thể khống chế phạm vi, làm cho tín hiệu GPS của Mộ Dịch Thần vốn mỏng manh trở nên mạnh hơn, tập trung trong phạm vi 100 m, sau đó phái người qua đó.
Kết quả theo tín hiệu định vị chính là tại một con đường núi hoang tàn vắng vẻ.
Nơi đó chỉ còn lại một chiếc đồng hồ nhuốm máu.
Người phái đi mang về giao vào trong tay cậu.
Vân Thiên Hữu nhìn thoáng qua không khỏi kinh hồn bạt vía.
Đây là đồng hồ của Mộ Dịch Thần.
Mặt trên còn dính một chút máu khiến cậu kinh hãi, nó dường như đã bị bánh xe nghiền nát.
Vân Thiên Hữu nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay.
Trong lòng xuất hiện một chút lo lắng.
Khiến cho cậu có cảm giác vô cùng bất an.
Xem ra, đối phương cũng đã có
sự phòng bị, lấy hết mọi thứ trên người Mộ Dịch Thần, ngay cả một chiếc đồng hồ cũng không tha.
Hoặc là bọn họ đã nhận ra chiếc đồng hồ này có gắn GPS định vị, bởi vậy mới ném nó đi để phòng ngừa bị tìm ra dấu vết.
Xem ra, nhóm người này vô cùng cảnh giác!
Lần này,một chút tin tức duy nhất còn sót lại cũng đã như đá chìm đáy biển!
Cung Kiệt ngồi trước ghế sofa, nhìn Vân Thiên Hữu nắm chặt đồng hồ trong tay, cả người chìm sâu vào trong suy tư, mi tâm cau lại.
"Manh mối bị cắt đứt?!"
"Phải!"
Vân Thiên Hữu đặt đồng hồ lên bàn, khôi phục lại sự tỉnh táo, chậm rãi nói: "Nhưng, cháu lại có thể xác định bây giờ bọn họ còn sống!"
"Hả...? Nhóc xác định thế nào?"
"Cháu đoán, bọn họ bắt cóc mẹ cùng anh cháu còn có mục đích! Mà chủ mưu đứng phía sau màn vẫn còn chưa xuất hiện, cũng không có bất cứ hành động gì, bọn họ án binh bất động*, những bức ảnh này được gửi tới cũng chỉ để đe dọa chúng ta! Hoặc là để chọc giận cha cháu."
"Vậy nhóc có thể đoán ra mục đích của bọn họ không?"
Vân Thiên Hữu nâng mi, khẽ nheo mắt: "Cháu đoán..."
Là muốn uy hiếp cha đi!
Trong tay cha khẳng định đang cầm thứ gì đó rất quan trọng.
Biểu tình trên mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi nói: "Trước mắt, chỉ có thể kiên định mới bình ổn được cục diện!"
Trong lòng Cung Kiệt thầm có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc bởi sự bình tĩnh cùng kiên định lúc này của cậu.
Anh ta nhìn ra được một khắc kia khi Vân Thiên Hữu nhận được bức ảnh, có tức giận, có lo âu, nhưng rất nhanh, cậu đã ép bản thân mình tỉnh táo lại.
Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được phải trấn định để nắm chắc toàn bộ tình hình, điều này thật khiến anh ta ngoài ý muốn.