Vân Thiên Hữu trái lo phải nghĩ, cuối cùng cầm điện thoại di động lên.
Vốn là cậu muốn tự dựa vào năng lực của mình để đi cứu mẹ và anh.
Cậu rất tự tin, thậm chí có một chút tự phụ, cho là bằng năng lực của mình, chỉ vậy thôi là đủ rồi!
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng quyết định, hợp tác với Mộ Nhã Triết.
Không phải vì cái gì, chỉ là hiện giờ tất cả các đầu mối đều đã bị chặt đứt, bây giờ cậu đã rơi vào đường cùng.
Vậy thì, chỉ có nhờ tới cha, mới có thể tìm được manh mối!
Không buông tha bất kỳ cơ hội nào!
Vân Thiên Hữu bấm số của Mộ Nhã Triết.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Hữu Hữu!"
Nhận được điện thoại của Hữu Hữu, Mộ Nhã Triết hơi bất ngờ, tâm tình cũng ổn định lại.
Hữu Hữu được bình an vô sự, cũng là cái may trong cái rủi!
"Cha, bây giờ cha đang ở đâu, con đi tìm cha!"
"Cha phái người đi đón con."
"Không cần! Cha yên tâm đi, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Hữu Hữu lại nói.
Để điện thoại xuống, Cung Kiệt chậm rãi nheo mắt lại: "Hữu Hữu, cha nhóc là ai?"
Hưu Hữu xoay người, nhíu mày, có chút khó hiểu với câu hỏi của anh: "Sao vậy?"
"Chỉ là muốn biết một chút."
"Hả?"
Vân Thiên Hữu nhướng mày, sau đó, cũng không giấu giếm mà nói thẳng: "Mộ Nhã Triết."
Gương mặt Cung Kiệt khẽ biến hóa, nở nụ cười lạnh.
"Là ai?"
"Chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Thăng, Mộ Nhã Triết."
Hữu Hữu vừa dứt lời, gương mặt Cung Kiệt càng lạnh lẽo hơn.
Làm người khác nhìn vào, không rét mà run.
Hữu Hữu nhìn sắc mặt của anh, trông có chút quỷ dị, nghi ngờ hỏi: "Thế nào? Cha cháu, chú biết sao?"
"Ha ha!"
Cung Kiệt cười lạnh, ánh mắt chớp một cái lạnh lùng như lưỡi dao.
Đâu chỉ là biết?
Nhà họ Cung và nhà họ Mộ, chính là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung.
Như nước với lửa.
"Chủ nhân của nhà họ Mộ, có phải tên là Mộ Thịnh hay không?" Cung Kiệt đột nhiên hỏi.
Hữu Hữu "Ừ" một tiếng.
Cung Kiệt lười biếng dựa lên ghế salon, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh thấu xương: "Thế nào, lão già kia bây giờ còn chưa có chết sao?"
"Không có chết."
"Mạng cũng thật tốt!"
Cung Kiệt lạnh lùng hừ một cái: "Có thể còn sống, dĩ nhiên là tốt rồi!"
"Có ý gì?"
Hữu Hữu nhạy bén phát hiện từ trong ánh mắt Cung Kiệt lóe
lên một tia thù hận.
"Dường như chú, rất hận ông ta sao?"
"Hận, làm sao mà không hận được?"
Cung Kiệt mím chặt môi, kiêu ngạo mà lãnh khốc, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: "Chú với hắn, là kẻ thù không đội trời chung, tên của hắn, làm sao mà chú không nhớ cho được?"
Anh đã từng thề, nếu một ngày nào đó mà có cơ hội, anh nhất định phải làm cho lão già đó sống không bằng chết!
Cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Cung Kiệt tức giận trong lòng.
Nếu không phải vì lão già đó, làm sao mẹ anh có thể chết một cách không minh bạch như vậy?
Nếu không phải vì ông ta!
Chị gái của anh sẽ không phải cho đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được tung tích!
Đối với Mộ Thịnh, Cung Kiệt hận từ trong xương tủy.
Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, lão già đó vẫn còn sống, mạng sống cũng thật dai dẳng!
Hữu Hữu nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Kể nghe một chút đi!"
Cung Kiệt nhìn cậu một cái, lại nói: "Nhóc không cần biết! Chuyện này không liên quan tới nhóc."
"Sao lại không liên quan? Đây là chuyện giữa hai nhà Cung Mộ, cũng có liên quan tới cháu vậy!"
Cung Kiệt lại lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ nhóc muốn ngăn cản chú?"
"Tại sao cháu lại muốn ngăn cản chú?"
Hữu Hữu câu môi cười, xem thường: "Cháu với ông ấy không có một chút quan hệ!"
Cậu cũng hận Mộ Thịnh.
Nếu không phải ông ta ngu muội dốt nát, phạm phải sai lầm ngu ngốc, cũng sẽ không hại mẹ và Mộ Dịch Thần thành ra như vậy!
_