Lúc còn trẻ, anh đầy dã tâm, tính mạng đối với anh mà nói, có lẽ chỉ là báo thù và sống tạm bợ đơn giản như vậy.
Anh dùng toàn bộ tính mạng đặt vào tranh quyền đoạt thế, lục đục với nhau.
Bất luận là Mộ Lâm Phong có ý gì với anh, cho đến bây giờ anh đều làm từng bước, không có bất luận phản nghịch gì.
Nhưng mà hiện giờ, trong lòng anh có nhiệt độ, có sức nặng, cũng có người mình để ý.
Vân Thi Thi, là người phụ nữ mà anh nguyện ý dùng tính mạng để yêu.
Vì cô, cho dù phải đổi mạng, anh cũng không sợ, làm sao lại sợ hai bàn tay trắng được?
Nghĩ đến đây, khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên: “Chỉ là hiện giờ, cháu không nghĩ như vậy rồi! Chú hai, cô ấy là người nhà của cháu, không phải là người phụ nữ không sạch sẽ trong miệng chú!”
“Ha ha?! Người nhà sao? Cô ta ở trong miệng cháu là người nhà, chẳng lẽ phân lượng còn nặng hơn cả chú?”
Mộ Lâm Phong cười, vẻ mặt tức giận: “Chú mặc kệ cô ta là ai, về chuyện này, cháu phải nghe lời của chú, cắt đứt quan hệ với cô ta, không được lui tới với cô ta nữa! Theo chú, cô ta là con hồ ly tinh chuyển thế, mê hoặc trái tim của cháu rồi! Thời xưa Trụ Vương không phải bị hồ ly tinh Đắc Kỷ dùng rượu và thân thể làm say mê, triều chính cũng không quản đấy sao! Còn có Chu U vương vì Bao Tự cười mà phóng hỏa hí chư hầu* nữa! Từ xưa đến nay, phụ nữ đều rất nguy hiểm! Chú hai không phải không cho cháu chạm vào phụ nữ, mà là cảnh cáo cháu, đừng vì một người phụ nữ, giống như hôn quân thời cổ đại, giang sơn cũng không giữ được! Cháu rất thông minh lạnh lợi, có nguyên tắc, lời nói hôm nay của cháu, làm chú hai quá thất vọng rồi!
*Phóng hóa hí chư hầu: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển sự nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu
Lời này cũng là lời nói quá phận rồi!
Mộ Nhã Triết mím chặt môi, khuôn
mặt tuấn mỹ căng lên, trên mặt hiện lên chút tức giận.
Nếu người trước mặt anh không phải là người một tay kéo anh lên, là bề trên mà anh kính nể, anh đã sớm tức giận lật bàn, bảo người ta cút đi rồi!
“Chú hai, cháu hi vọng chú hiểu, Vân Thi Thi không phải là người phụ nữ như vậy!”
Mộ Lâm Phong lại tức giận hừ một tiếng, cố chấp nói: “Chú thấy cô ta là loại phụ nữ đó đấy! Hồng nhan họa thủy, cô ta ở bên cạnh cháu là tai họa, là quả bom hẹn giờ! Là sai lầm của chú! Nếu chú biết sẽ có một ngày cô ta như vậy, sớm nên xử lý cô ta rồi! Thực ra cô ta đúng là người chuyên gây họa! Phải biết rằng trước đây cháu luôn lấy đại cục làm trọng, chưa bao giờ bởi vì một người phụ nữ mà không có chừng mực như vậy!”
Vẻ mặt Mộ Lâm Phong uy nghiêm, đôi mắt rét lạnh.
Hữu Hữu nghe thấy vậy, cơn giận nổi lên. Nếu không có Mộ Nhã Triết ngăn cản, cậu sớm đã đập bàn với ông già ngoan cố này rồi!
Hơi quá đáng, vậy mà nói mẹ cậu là hồng nhan họa thủy, là yêu nghiệt chuyển thế!
Một người xinh đẹp, sao lại biến thành có lỗi rồi?
Hữu Hữu tức giận khó mà bình tĩnh, lại không nói lời nào.
Bởi vì cha lại ngăn cậu lại, cha đều có đạo lý của mình.
Cậu không nói lời nào, chỉ vì cậu tôn trọng sự quyết đoán của cha!
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lạnh xuống, anh thừa nhận, phàm là chuyện liên quan đến Vân Thi Thi, anh luôn luôn không có chừng mực, bởi vì trong lòng anh, cô là đặc biệt!
Anh đột nhiên lạnh lùng thốt lên: “Năng lực, cũng có ý nghĩa là cần phải có trách nhiệm! Như vậy mới đúng là nguyên tắc mà người đàn ông nên có! Ví dụ như vì muốn lấy đại cục làm trọng, lại cần hy sinh người trong lòng, giang sơn như vậy, cháu không cần cũng được!”
Hữu Hữu ngẩn ra!
Trong lòng cậu vỗ tay bảo hay vì những lời cha cậu nói!
Không sai!
Nên nói như vậy!
Người đàn ông nên bảo vệ người phụ nữ của mình, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm!