Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mộ Thị Không Phải Là Tâm Huyết Của Một Mình Cháu


trước sau

Những thứ như quyền thế và tiền tài này, mà lại cần dựa vào việc hy sinh người trong lòng sao, đúng là hết sức vớ vẩn!

Mộ Lâm Phong nghe vậy thì tức giận, đập bàn, giận dữ nói: "Làm càn!! Cháu cho rút lại những lời này cho chú!"

"Không được!"

Mộ Lâm Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mày ông ta nhíu lại thật sâu, lạnh lùng phun ra một câu: "Chú thấy cháu đúng là bị quỷ mê tâm hồn! Khốn nạn, thật là khốn nạn! Cháu bị điên rồi phải không? Chú hai quá thất vọng về cháu rồi!"

Mộ Nhã Triết ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn ông ta: "Ha ha! Thật xin lỗi, khiến chú hai thất vọng rồi! Nhưng, cháu cũng vô cùng thất vọng về chú!"

"Cháu - -" Mộ Lâm Phong giận dữ, cơ mặt bởi vì quá mức phẫn nộ, mà không ngừng giật giật!

Trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắc bén, hận không thể đưa đâm thủng anh!

"Cháu nhớ kỹ cho chứ! Chuyện cho nước này, đi đến bước này, Mộ thị không phải là tâm huyết của một mình cháu! Trong đó, còn có tâm huyết của chú! Chú hai quyết không cho phép, cháu giẫm đạp tâm huyết của chú như vậy!"

Nói xong, ông ta xoay người, sập cửa đi mất.

"Ầm" - - một tiếng, vang rung trời.

Văn phòng to như vậy, giống như đang chấn động!

Mộ Nhã Triết chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Bỗng nhiên Hữu Hữu ôm lấy vai của anh: "Cha ơi, cha giỏi lắm! Nhưng mà cha đừng lo lắng, mặc dù cha không có Mộ thị, cha còn có con, còn có mẹ, còn có Tiểu Dịch thần! Chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"

Mộ Nhã Triết vuốt mũi cậu một cái, vẻ mặt nặng nề: "Điều cha lo lắng, không phải điều này!"

"Vậy thì là gì?"

"Con có nghĩ rằng, cho dù cha giao Mộ thị ra, người kia, có trả người cho chúng ta không?"

Ý cười trên mặt Hữu Hữu biến mất, mắt dần dần lạnh.

"Người kia? Nói như vậy, cha đã có đối tượng hoài nghi rồi!"

"Cha đại khái, biết người đó là ai rồi!"

Người này, đại khái cũng là con cá lớn mà anh luôn chờ!

Kẻ thật
sự hại chết mẹ của anh.

Ha ha! Nhiều năm như vậy, cũng chỉ biết dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.

Theo tin bệnh viện truyền đến, ông nội bị trúng độc, nếu không cấp cứu kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng!

Mà thủ đoạn này, anh không lạ lẫm gì!

Lúc trước, mẹ của anh, cũng là vì bị người ta hạ độc, bị hại mất mạng.

Nghe nói, thuốc độc mà ông nội trúng, là ni-trát na-tri công nghiệp, đây là một loại độc dược mãn tính, mỗi ngày dùng 0.1 ml, thời gian lâu dần, sẽ trúng độc, rơi vào hôn mê, sau đó sốc não, không thể điều trị mà chết!

Mà danh từ này ni-trát na-tri, với anh mà nói, không hề xa lạ!

Lúc trước mẹ của anh, cũng là bởi vì ni-trát na-tri, mà qua đời.

Sau khi mẹ qua đời, anh ở nhà họ Mộ không nơi nương tựa, nguy hiểm từng bước.

Có một lần, thậm chí mỗi một món ăn, anh chỉ ăn một chút. Bát, đũa, đều làm bằng bạc.

Mãi đến sau này, được Mộ Lâm Phong đón tới bên cạnh ông ta.

Mộ Nhã Triết đi đến trước bàn làm việc, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên.

"Tổng giám đốc Mộ, ông Mộ đã thời kỳ nguy hiểm rồi!"

...

Bệnh viện tư nhân Mộ thị.

Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu vội vàng chạy tới, song khi hai cha con đi vào phòng bệnh, lúc Mộ Nhã Triết thấy người đàn ông yên lặng không tiếng động ngồi cạnh giường bệnh, sắc mặt bỗng nhiên cứng lại.

Hữu Hữu thoáng nhìn thấy sắc mặt anh có phần bất thường, cũng không nhịn được đặt tầm mắt lên người người đàn ông trung niên kia.

Mộ Liên Tước chậm rãi xoay người, nhìn họ, gương mặt âm trầm, hết sức có ý tứ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện