"Khốn nạn!"
Mộ Thịnh dồn hết sức lực còn lại, gầm lên giận dữ, mắt mờ, nước mắt lập tức tràn mi: "Tư à, sao từ trước tới nay cha không thấy rõ bộ mặt thật của con, sao lòng dạ con độc ác như thế?!"
Sắc mặt Mộ Liên Tước lại bình tĩnh nói: "Tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi!"
Vừa dứt lời, mặt Mộ Thịnh trong chớp mắt đã trắng bệch không còn chút máu.
"Ông thật sự đã quên sao? Mẹ tôi chết thảm như thế nào, ông thật sự đã quên sao?"
Mộ Liên Tước mạnh mẽ giơ tay, hung hăng kéo vạt áo của ông: "Ông thật sự đã quên sao? Lúc trước cuối cùng ông đã dùng thủ đoạn gì, làm hại cả nhà mẹ của tôi, cửa nát nhà tan!?"
"Câm mồm!"
Mộ Thịnh tức giận, chuyện cũ nổi lên trong lòng, ông lại nghĩ lại mà hoảng sợ, mạnh mẽ ngắt lời ông ta!
"Sao hả? Dựa vào cái gì bắt tôi câm mồm?! Ha ha. Cha nào con nấy, lời này ông hẳn đã nghe rồi đi?! Lúc ông chất vấn tôi vì sao ác độc như thế, sao ông không quay đầu lại nhìn xem, ông đã từng mang bộ mặt như thế nào?!"
"Đủ rồi!"
Một giọng nói non nớt mà lãnh khốc ngắt lời bọn họ.
Mộ Thịnh cả kinh.
Mộ Liên Tước cũng giật mình.
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi không có tâm trạng xem các người trình diễn những thứ vô dụng này!"
Dừng một chút, cậu chậm rãi đứng dậy, tầm mắt băng lãnh rơi trên người Mộ Liên Tước: "Cuối cùng ông muốn thế nào, mới chịu thả người, đừng có che che lấp lấp nữa, nói điều kiện đi!"
Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng: "Người lớn nói chuyện, nào có chỗ cho trẻ con xen vào!"
"Dịch Thần, ra ngoài!" Mộ Thịnh nói.
Hữu Hữu lạnh lùng nghiêng người liếc ông một cái, không để ý.
Mộ Thịnh giận dữ: "Sao hả? Ông nói, con cũng không nghe sao?"
"Ông già, ông nên nhìn cho rõ, người đứng trước mặt ông hiện tại, không phải Mộ Dịch Thần." Mặt Hữu Hữu không chút thay đổi nói, hiển nhiên không có kiên nhẫn với ông!
Mộ Thịnh ngẩn ra, lập tức tinh tế quan sát cậu.
Hữu Hữu hơi hơi nâng lên cằm dưới kiêu căng, đứng bên cạnh Mộ Nhã Triết, cả người mặc quần áo nhàn nhã,
toàn thân, lại liên tục tản mát ra khí tức tao nhã mà băng lãnh!
Mộ Thịnh phản ứng lại rất nhanh: "Cháu..."
Đứa bé này, không phải Mộ Dịch Thần!
Là đứa bé kia.
Vân Thiên Hữu?!
Mộ Nhã Triết ôm vai Vân Thiên Hữu, bỗng nhiên lạnh lùng nói với Mộ Liên Tước: "Chúng ta làm đàm phán đi!"
Mộ Liên Tước ngẩng đầu, nhìn anh.
"Ông bắt người, đơn giản là muốn uy hiếp tôi mà thôi. Một khi đã như vậy, thì sao không ngả bài? Ông có dã tâm gì, cũng không cần che che giấu giấu, tôi không có kiên nhẫn chơi với ông!"
Mộ Thịnh không biết nguyên nhân hậu quả mọi chuyện, nghe đến cả đầu mờ mịt.
Ông căn bản không biết, lúc này, Vân Thi Thi và Mộ Dịch Thần đều đang nằm trong tay Mộ Liên Tước.
Mộ Liên Tước lạnh lùng cong môi: "Chú muốn cổ phần Mộ thị trong tay cháu!"
Ông ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhưng mà giống như Mộ Nhã Triết dự đoán, quả nhiên là nhằm vào cổ phần công ty Mộ thị!trong tay anh
Bởi vậy, trên mặt cũng không có ngoài ý muốn.
Mộ Thịnh nghe vậy, bị lòng muông dạ thú của Mộ Liên Tước làm hoảng sợ."Làm càn!? Đồ khốn nạn, con đang làm gì?!"
"Không cần ông để ý! Ông câm miệng cho tôi!" Mộ Liên Tước tức giận hừ một tiếng, nói.
Mộ Thịnh khó thở im bặt, bị ông ta làm tức giận, đầu vai không ngừng run rẩy.
Hữu Hữu nhíu mày, không nhịn được mà nhìn Mộ Nhã Triết.
Lại nghe anh không chút do dự nói: "Có thể."
Có thể?!
Trả lời thản nhiên như vậy, lại khiến Mộ Thịnh cả kinh, cũng khiến trong lòng Mộ Liên Tước hoài nghi trước.