Trả lời thản nhiên như vậy, lại khiến Mộ Thịnh cả kinh, cũng khiến trong lòng Mộ Liên Tước hoài nghi trước.
Có thể?!
Sao anh có thể bình tĩnh đồng ý, không chút do dự như vậy!?
Người phụ nữ này trong lòng của anh, có địa vị quan trọng như vậy sao?
Hay là, trong này có gì đó?
Người giả dối như Mộ Liên Tước, không khỏi đề cao cảnh giác, nhíu mày, hiển nhiên không tin Mộ Nhã Triết sẽ dễ dàng giao thứ quan trọng như vậy vào trong tay ông ta!
"Chú cảnh cáo cháu, không cho phép cháu chơi đùa thủ đoạn gì!"
"Chú tư cho rằng tôi cũng giống như chú tư vậy, làm ra thủ đoạn giả dối gian xảo?" Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, vô tình đùa cợt.
Mộ Liên Tước giận quá thành cười: "Chú cảnh cáo cháu, nếu cháu dám giở trò xảo trá gì, một giây sau, cháu cứ chờ nhặt xác đi!"
Ông ta không sợ.
Hành động bây giờ của ông, vốn ôm suy nghĩ ngọc đá cùng tan nát.
Hiện tại, trong tay ông ta có hai cái mạng, chỉ cần một mệnh lệnh của ông ta, hai mẹ con kia, sẽ lập tức biến thành hai thi thể lạnh như băng!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Người ở trong tay ông, tôi có thể giở trò gì?!"
"Cháu biết thì tốt! Cháu nên biết rõ, chỉ cần một mệnh lệnh của chú, hai người bọn họ, một người cũng đừng hòng sống đi đến trước mặt cháu!"
"Nhưng mà, tôi muốn xác nhận, bây giờ bọn họ còn sống!"
"Đương nhiên là còn sống!" Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh lùng: "Tôi muốn tận mắt thấy, chuyện này, mới giữ lời!"
Mộ Liên Tước im lặng một hồi, lập tức gọi trợ lý, thì thầm vài câu với cô ta.
Trợ lý đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cô ta cầm một cái điện thoại di động đi đến.
Trong điện thoại di động, đã kết nối trò chuyện video call.
Trong hình, Vân Thi Thi và Mộ Dịch Thần ôm nhau.
Tầng hầm ngầm vào ban đêm, nhiệt độ không khí rất lạnh.
Bởi vậy, Vân Thi Thi cùng Mộ Dịch Thần ôm rất chặt, hai người đều có những tổn thương khác nhau.
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua, thì thấy trong video call, một người đàn ông trên mặt có vết đao đi tới, đưa tay vỗ vỗ mặt Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi mạnh
mẽ tỉnh lại.
Màn ảnh chớp lên.
Đôi mắt Vân Thi Thi cố giả bộ trấn định bình tĩnh, đâm vào khiến lòng Hữu Hữu đau đớn.
Cũng đau đớn ánh mắt Mộ Nhã Triết.
"Nói một câu với màn ảnh!"
Đao Ba Nam ra lệnh.
Vân Thi Thi lại cắn chặt môi, không nói lời nào.
"Nói một câu!"
Vân Thi Thi vẫn không nói gì, thậm chí có phần muốn né tránh màn ảnh.
Lòng Hữu Hữu đau như cắt.
Video call khác với ảnh chụp, mỗi một hình ảnh đều đang xảy ra, bởi vậy lúc Hữu Hữu nhìn thấy cả người Vân Thi Thi chồng chất vết thương, ngực đau đến hít thở không được, hô hấp cũng đau đớn!
Vân Thi Thi bị thương, hình như còn nặng hơn Tiểu Dịch thần một chút.
Thêm nữa cô đã bị nhốt một ngày một đêm, không có cơm nước, sắc mặt khó coi đến mức tận cùng, nhất là cánh môi, khô nứt như đất đai chịu hạn hán đã lâu.
"Thấy rõ chưa?"
Mộ Liên Tước hừ một tiếng, cắt đứt video call.
Mộ Nhã Triết nâng mâu, ý lạnh trong mắt càng đáng sợ.
"Cô ấy bị thương rất nặng!"
"Đúng vậy. Cô ta không an phận, rất mạnh miệng, chú cho người dạy dỗ cô ta một chút."
Mộ Liên Tước nói xong, Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: "Chừng nào thì thả người?!"
"Tự nhiên là phải chờ tới lúc cháu ký tên lên văn kiện xong, hợp đồng có hiệu lực, mới thả người!"
"Không có khả năng!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt: "Ký tên xong, ông sẽ thả người sao?"
"Sao nào, cháu không tin chú tư à?"
Mộ Nhã Triết đàm phán với ông ta: "Thả người trước!"
"Không có khả năng!" Đương nhiên Mộ Liên Tước không đồng ý.
Nào có việc chưa mua bán gì, đã thả con tin?!