*bản năng của người mẹ.
“Ha ha… A”
Cô ta đột nhiên nở nụ cười, trong mắt không có thần, có vài phần đau đớn, có vài phần bi ai, còn lại là u ám không có giới hạn!
Cười cười, lại hóa thành nghẹn ngào.
Cô ta nắm chặt vạt áo, nước mắt như hạt đậu to rốt cuộc không kìm nén nổi, chảy xuống liên tục!
Không biết vì sao, lúc Mộ Uyển Nhu biết được đứa bé trong bụng không còn, trong lòng đột nhiên hụt hẫng!
Rõ ràng, lúc trước lúc biết được mình mang thai, cô ta chán ghét sinh mệnh mới trong bụng như vậy, thậm chí hận không thể để đứa bé im hơi lặng tiếng biến mất.
Cô ta không thích đứa nhỏ này.
Vì đứa bé không thể vì cô ta mang đến bất luận lợi ích gì, cô ta căm thù sinh mệnh mới đến tận xương tủy!
Nhưng mà hai tháng qua, cô ta luôn luôn cảm nhận được, sinh mệnh nhỏ trong bụng đang không ngừng ngoan cường lớn dần.
Chuyện này thần kì đến cỡ nào.
Trong tiềm thức, một chút mẫu tính thiêng liêng hoàn toàn được thức tỉnh.
Cô ta lại không có ý nghĩ muốn làm chuyện đó, đó chính là bóp chết sinh mệnh ở trong bụng.
Cô ta muốn sinh đứa nhỏ này ra!
Để lại huyết mạch của cô ta và Ngải Luân, nuôi dưỡng thành người!
Khi đó cô đột nhiên ý thức được, mình đối với Ngải Luân, có lẽ tồn tại một chút tình cảm!
Ít nhất, sau khi Ngải Luân bị Mộ Liên Tước ám sát, mấy buổi tối, cô ta cũng vì chuyện này mà trốn ở trong chăn đau lòng khóc.
Bây giờ lập tức biết được, đứa bé lại không còn, cô ta cảm thấy sức lực cả người mình giống như biến mất không còn một chút.
Cô ta đột nhiên hiểu được, rốt cuộc Vân Thi Thi có cảm nhận gì!
Cốt nhục trong bụng từng kích thích mẫu tính của cô ta nổi lên.
Một khi đứa bé mất đi, loại cảm giác đau đớn này làm cô ta hiểu rõ trong nháy mắt, Vân Thi Thi thân là một người mẹ, rốt cuộc có tâm tình thế nào!
Nhất định là rất đau đớn!
Đau đớn hơn cả cô ta!
Cô ta rốt cuộc hiểu rõ thân là một người mẹ rốt cuộc có cảm nhận như thế nào!
Con người có lúc thật là đê tiện!
Lúc có được, không biết quý trọng, một khi mất đi, lại hối
hận không kịp, khi muốn quý trọng, căn bản không còn cơ hội!
“Sao thế, cô để ý nghiệt chủng trong bụng cô sao?”
Mộ Liên Tước vừa dứt lời, cười lạnh một tiếng: “Không phải cô vẫn muốn đứa nhỏ này mất đi sao, lần này đúng như cô mong muốn rồi đấy!”
Mộ Uyển Nhu cúi đầu, khó có thể tin nhìn bụng dưới bằng phẳng, sắc mặt trắng bệch như bôi một lớp phấn trắng, không có chút màu máu nào.
Cô ta không hề chớp mắt mở to hai mắt nhìn, ngơ ngẩn rơi vài giọt nước mắt.
Bên tai đột nhiên nhớ đến những lời dịu dàng của Ngải Luân - -
“Uyển Nhu, đi theo anh! Anh mang em cùng nhau cao chạy xa bay, rời xa những thị phi này!”
Trí nhớ giống như đèn kéo quân hiện lên trước mắt cô ta.
Cô ta mở to mắt, Ngải Luân giống như đứng ở trước mặt cô ta, chậm rãi mở lòng bàn tay về phía cô ta: “Em yên tâm, anh sẽ cố gắng làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình!”
…
- - Uyển Nhu! Đứa bé trong bụng em, là con của chúng ta. Anh bằng lòng chấp nhận đứa bé, cũng bằng lòng chịu trách nhiệm với em! Trong lòng anh không muốn bỏ đi đứa bé này! Em thì sao? Em nguyện ý sinh đứa bé ra không?
- - Anh có tình cảm với em rồi! Mộ Uyển Nhu, anh yêu em rồi. Từ lúc học đại học, em đã luôn nằm trong trái tim anh! Vì em, anh mới vào tập đoàn tài chính Đế Thăng! Huống hồ, tình cảm của anh đối với em không chút thay đổi, em thật sự không hiểu sao? Em hẳn là hiểu rõ nhất! Hơn nữa, em lại còn lợi dụng tình cảm của anh, nhưng như vậy thì đã sao? Anh yêu em, cho nên cho dù vì em mà không màng sống chết anh cũng không hối tiếc, cam tâm tình nguyện!