" Bình thường, cha ở đó chăm sóc cho ông ấy. Nhưng mà nếu như vậy, có thê con ở bên này, cha sẽ rất khó chăm sóc được rồi! Hi vọng, con có thể hiểu được cha! Dù sao, bà qua đời, chú của con lại liệt nửa người, rất nghiêm trọng! Cho nên, cha muốn chăm sóc ông ấy thật tốt!..."
"Cha, cha nói gì vậy?"
Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười bất đắc dĩ nói: "Cha một tháng 5000 đồng, ngoại trừ tiền thuê nhà, có thể còn lại bao nhiêu để chi tiêu?"
"Cái này..." Vân Nghiệp Trình cũng không phải không nghĩ tới vấn đề này.
Buồn rầu vô cùng.
Ông cũng từng nghĩ để Vân Thi Thi giúp đỡ một chút, nhưng lại ngại mở miệng.
Lại nghe Vân Thi Thi nói: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta ở trong nhà này, trên tầng ba, nếu như chú không ngại, có thể sắp xếp cho chú ở đó, thế nào? Nhưng mà, con chỉ sợ mấy đứa nhóc ngày bình thường làm ầm ĩ, ảnh hưởng đến chú ấy nghỉ ngơi! Nếu là lo lắng cái này, con có thể liên hệ, mua them một căn nhà gần đây, điều kiện lịch sự tao nhã một chút, yên tĩnh một chút! Như vậy, cách con cũng gần, lúc cần thiết, cũng có thể qua thăm viếng! Cha, sức khỏe cha cũng không tốt, đừng đi ra ngoài cố sức làm. Cha cứ ở nhà chăm sóc tốt cho chú đi. Con sẽ mời thêm y sĩ, định kỳ thăm khám cho chú, không chừng, có y sĩ, còn có khả năng một lần nữa đứng lên được! Cha nói có đúng hay không?"
"Cái này... Không được! Con làm việc khổ cực như vậy, còn có con cái, vốn đã bận bịu, không thể làm như thế." Vân Nghiệp Trình không muốn cô quá cực khổ, vì thiếu nợ ân tình của ông, còn phải bốn phía bôn ba.
Nếu là như thế, ông tình nguyện tự nghĩ cách khác.
"Cha, cha nhất định phải khách khí như vậy sao? Cũng không phải việc ghê gớm gì! Hiện tại, con cũng có năng lực, kiếm tiền cũng nhiều, cuộc sống cũng không như trước đây, đói rách khổ cực! Lúc này, nên hiếu thuận với cha rồi! Cha nuôi
dưỡng con nhiều năm như vậy, phần hiếu kính này, cha nhận là đúng lẽ thường! Cho nên, cha, cha cũng đừng nói với con những lời như vậy! Con biết cha đang suy nghĩ cho con, nhưng con nghe, trong lòng lại khổ sở vô cùng."
Vân Nghiệp Trình giật mình, bỗng dưng, đầu bên này truyền đến thanh âm nghẹn ngào.
Vân Thi Thi lại không để ý đến một tiếng động nhỏ xíu này, chỉ nói: "Hơn nữa, cha. Cha nhiều năm như vậy vẫn luôn ở trong thành phố, chú lại ở quê nhà, thay cha tuân thủ nghiêm ngặt đạo hiếu, một mực chăm sóc bà nội, trước đây làm việc trên công trình, cuộc sống nặng nhọc như vậy, chú ấy cứ duy trì như vậy mười mấy năm, chịu bao khổ sở hơn nửa đời người. Huống hồ, lúc nhà chúng ta sa sút, chú cũng một mực nhớ đến chúng ta, cái gì đều nghĩ đến chúng ta! Con để ý đến chú ấy, cũng là trách nhiệm mà bề dưới nên cố gắng hoàn thành, không phải sao?"
"Thi Thi à, con có thể nghĩ như vậy, cha rất cảm động! Nhưng, con cũng không cần cái gì đều ôm vào người mình! Cứ như vậy đi, cha sẽ đem bọn họ lên, sau đó vẫn theo trước đó cha đã nói, thuê một căn nhà, trước hết để cho chú con tĩnh dưỡng, sau đó hãy nói sau!"
"Cha, cái này... Không thích hợp lắm!" Vân Thi Thi thở dài một tiếng nói.
"Ai, Thi Thi à, con nghe cha nói, cha sắp xếp như vậy, là có nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì a?"
Vân Nghiệp Trình đề cập đến đây, lại ấp úng, không chịu nói, chỉ liên tục nói sẽ liên lụy đến Vân Thi Thi.
Dưới sự truy vẫn liên tục của Vân Thi Thi, cuối cùng ông mới thổ lộ sự việc.
Thì ra, là bởi vì vợ Vân Nghiệp Hậu, không phải kẻ hiền lành gì, khó nói vô cùng! Lần này ông nói muốn đón Vân Nghiệp Hậu lên thành phố tĩnh dưỡng sức khỏe, bà ta cũng la hét muốn theo lên.