Vân Nghiệp Hậu lúc tuổi còn trẻ, bằng một thân lao lực, xây một căn nhà mới ở quê, rất vinh quang đi cưới một người vợ, tên Tương Ngọc, Tương Ngọc này thì sao? Lần lượt sinh hai đứa con gái.
Thời gian ban đầu, gió êm sóng lặng qua đi.
Mà vào năm Vân Nghiệp Hậu xảy ra chuyện, cuộc sống này lại phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ.
Vợ của Vân Nghiệp Hậu, bình thường không đi làm việc, ở nhà ôm đồm vài mẫu ruộng đất, bình thường xuống đất làm nông, Vân Nghiệp Hậu bên ngoài làm công, đem tiền gửi về.
Nhưng mà sau đó, lúc Vân Nghiệp Hậu làm việc, rơi xuống bị thương nặng, liệt nửa người, trụ cột trong nhà này, xem như sụp xuống, đứt hơn phân nửa nguồn kinh tế.
Lần này, tất cả gánh nặng cuộc sống đều đè lên người vợ ông ấy.
Ban đầu, vợ ông ấy cũng không có lời gì oán giận, ban ngày ra ngoài làm nông, buổi tối trở về, lại chăm sóc Vân Nghiệp Hậu và mẹ chồng, nhưng mà thời gian cũng không lâu lắm, Tương Ngọc lại có chút không vui.
Ban ngày lại muốn đi ra ngoài làm việc, buổi tối về còn phải chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng và Vân Nghiệp Hậu nằm liệt trên giường, thời gian dần trôi qua, lời oán giận có phần nhiều hơn.
Bà ta có chút bất mãn đối với Vân Nghiệp Trình, cũng có chút bất mãn đối với Vân Nghiệp Hậu.
Lúc trước Vân Nghiệp Trình cảnh nhà huy hoàng, cũng không cho mẹ ruột cái gì, chỉ gửi chút tiền về, nhưng mà lúc sa sút, Vân Nghiệp Hậu lại còn gạt bà ta, lén gửi tiền cho Vân Nghiệp Trình!
Bây giờ Vân Nghiệp Hậu nằm liệt ở giường, ông ấy chẳng những không cùng Vân Nghiệp Trình trao đổi tin tức, mà Vân Nghiệp Trình cũng tuyệt không trở lại thăm hỏi.
Bởi vậy, bà ta từng đề nghị nói, đòi lại mấy vạn đồng lúc trước cho Vân Nghiệp Trình, cũng có thể cầm cự một chút cho qua cuộc sống khổ cực.
Vân Nghiệp Hậu không chịu.
Nói Vân Nghiệp Trình cũng không dễ dàng gì, trong thành phố, cái gì đều phải, cuộc sống cũng khổ.
Hai vợ chồng ầm ĩ một trận, từ đó về sau, về phương diện chăm sóc Vân Nghiệp Hậu và mẹ chồng, lại không tận tâm tận lực như trước nữa, mà rất qua loa.
Lần này Vân Nghiệp Trình trở về vội chịu tang, biết được chuyện này, liền đưa ra ý muốn đem Vân Nghiệp Hậu đón vào thành phố.
Tương Ngọc này vừa nghe nói, liền đòi cùng theo lên thành phố.
Vân Nghiệp Trình
nể mặt, không thể từ chối, nhưng Vân Nghiệp Hậu vừa nghe nói, tức giận, sợ chuyển cả nhà lên sẽ tạo ra gánh nặng cho Vân Nghiệp Trình, liền không chịu lên thành phố.
Tương Ngọc này ngay trước mặt Vân Nghiệp Trình liền xông lên trách móc Vân Nghiệp Hậu: "Dựa vào cái gì? Lúc anh của anh thịnh vượng và giàu có, chúng ta lại không tham cái gì của bọn họ! Lúc anh ấy có tiền, mẹ già còn không phải chúng ta chăm sóc lấy! Anh ấy sau khi làm ăn phá sản, anh còn lén sau lưng em lấy tiền đưa cho anh ấy! Tổng cộng tiền tích cóp của nhà chúng ta có bao nhiêu, anh lại lấy ra nhiều như vậy, bây giờ thì tốt rồi, một cái xe lăn cũng mua không nổi! Bây giờ thì sao, em mệt gần chết, lại phải xuống đồng làm việc, về còn phải chăm sóc anh, em chịu nổi sao? Anh ấy đã nói muốn đón anh lên thành phố hưởng phúc, vậy anh cứ đi đi! Em đi theo anh, cũng tiện chăm sóc anh hơn chút, cũng không phải mưu toan cái gì của bọn họ! Huống hồ, lên thành phố, hai đứa con gái của chúng ta cũng có thể tìm được việc làm tốt, nuôi sống gia đình, chẳng lẽ anh muốn hai đứa con gái giống như em, ở nhà làm ruộng làm nông? Không phải em nói gì anh, anh có phải đồ ngốc không hả? Cuộc sống tốt đẹp không hưởng, lại cứ muốn sống khổ cực! Anh không nghĩ cho bản thân, cũng nên suy nghĩ một chút cho em và hai đứa con gái chứ!? Để hai đứa lên thành phố, không chừng có thể tìm được người ở thành phố, có được hộ khẩu trong thành phố! Anh đây, ha ha! Anh ngược lại vì suy tính cho anh của anh! Đừng cho rằng em ham đồ gì trong nhà anh của anh, huống hồ, nhà bọn họ hiện tại có cái gì? Làm ăn rách nát, trong nhà phá sản. Đã như vậy, anh khi đó nên ở cùng với anh của anh được rồi, còn cưới vợ làm gì?"