"Ông tư à, người lớn mấy người thật không biết tốt xấu, thế mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ. Vậy mà cháu lại thật sự tin ông, bây giờ lại rơi vào trong tay ông, thật là...."
Yếu đuối như một con cừu nhỏ, ra vẻ đáng thương trách móc Mộ Liên Tước.
Không biết vì sao, Hữu Hữu nói như vậy lại khiến Chu Tước sợ nổi da gà.
Hữu Hữu này thật đáng sợ.
Rõ ràng cậu mới chính là người xấu xa đen tối nhất, hiện giờ ngoài mặt là bị Mộ Liên Tước cưỡng ép, bắt giữ trong tay, bị khống chế. Nhưng như thế thì sao chứ?
Nhìn bên ngoài Hữu Hữu dường như vô cùng yếu đuối, thế nhưng trên thực tế, sau lưng cậu lại cất giấu nanh vuốt bén nhọn!
Đáng tiếc thay cho Mộ Liên Tước, chẳng lẽ ông ta thật sự cho rằng, cục diện trước mắt thật sự là ông ta đảo khách thành chủ sao?
Vân Thiên Hữu chỉ là cảm thấy ông ta rất đáng thương, cho nên mới đùa với ông ta một chút, khi cậu xác nhận món đồ kia chỉ là một thiết bị tầm thường, cậu sẽ âm thầm ra tay.
Chu Tước âm thầm phát tín hiệu, nhưng mà, hiện giờ cũng không có cách nào đánh gục Mộ Liên Tước.
Trong tay ông ta có súng, cục diện giằng co.
Chu Tước dự định tạm thời kéo dài thời gian, ngay lúc Mộ Liên Tước lơ là sẽ lập tức bắn chết!
Mộ Liên Tước hoàn toàn không biết trong lòng Hữu Hữu đang tính toán cái gì, cũng không biết chính mình hiện giờ đã rơi vào bẫy, trên mặt cực kỳ đắc ý: "Ha ha! Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, nói ba xạo mấy câu, vậy mà lại tin thật! Nhưng mà, lá gan của mày lớn thật đấy, lại dám xông vào hang hổ!"
"Ông tư, ông dám giết tôi sao?" Hữu Hữu khiêu khích cười, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ông dám đụng đến một sợi tóc của tôi sao?"
"Tại sao không dám?" Mộ Liên Tước kề sát mặt cậu, giọng nói vô cùng tàn ác: "Nhưng bây giờ mày chưa thể chết được! Trước khi tao rời đi, sẽ giữ lại cho mày một cái mạng!"
"Ông tư, xin khuyên ông một câu, đừng có cố gắng vùng vẫy nữa! Mau nhận thua đi!"
Hữu Hữu cho ông ta một
cơ hội cuối cùng, đây cũng là vì thương cảm cho ông ta.
Vừa dứt lời...
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến hai ngọn đèn chói mắt, từ hướng nam chiếu lại.
Tất cả mọi người liền đề cao cảnh giác.
Chu Tước nhìn về phía ánh đèn, thấy một chiếc Audi A8 đang đến gần, phóng vùn vụt như bay, hơn nữa bên cạnh xe còn treo giấy phép từ thành phố J, chắc chắn là lai lịch không đơn giản!
Phía sau chiếc Audi A8 còn có mấy chiếc xe khác.
Audi A8 vững vàng dừng lại.
Mọi người nhìn lại.
Tầm mắt rơi vào một bóng dáng cao gầy đang chậm rãi bước xuống xe.
Mộ Nhã Triết bước xuống xe, người đứng thẳng tắp, vô hình khiến người khác phải kính sợ.
Trên người anh tràn ngập hơi thở lạnh lùng.
Loại hơi thở ấy, cho dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Hữu Hữu vừa thấy anh thì liền mờ mịt, không rõ tại sao anh lại xuất hiện tại nơi này.
Mà lúc Mộ Nhã Triết nhìn thấy Hữu Hữu thì cũng giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện anh đến đây sẽ đụng phải cục diện rối rắm như vậy.
Tại sao người kia lại ở chỗ này?
Hai cha con lúc này đều có chung suy nghĩ.
"Cha, sao cha lại tới đây?"
Hữu Hữu hỏi trước, vẻ mặt kinh dị.
Chỉ là cậu mới vừa mới mở miệng, Mộ Liên Tước liền ra sức bóp chặt cổ cậu, tức giận nói: "Ngậm miệng!"
Mộ Nhã Triết xuất hiện khiến ông ta càng thêm phòng bị.
Hữu Hữu bị bóp chặt cổ họng, trong lòng lại không nén được kinh ngạc.
Trong lòng cậu âm thầm oán giận, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại, trong đầu liền rõ ràng.