Trong lòng cậu âm thầm oán giận, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại, trong đầu liền rõ ràng, chẳng lẽ đội lính đánh thuê của đội phó Chu là do cha phái tới?
Nói như vậy, chẳng phải là đã náo loạn một trận lớn rồi sao...
Cậu còn tưởng rằng Mộ Liên Tước muốn vượt biên xuất ngoại, cho nên mới chạy tới cướp người.
Không nghĩ tới hai cha con lại chạm mặt nhau.
Mộ Nhã Triết hiển nhiên cũng đoán được điều này, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Không hổ là con của anh, ngay cả suy nghĩ cũng giống anh.
Chu Tước toát mồ hôi lạnh.
Đây là chuyện gì?
Không ngờ đội phó Chu là người của Mộ Nhã Triết, bọn họ dây dưa một hồi lâu, không nghĩ tới lại là người một nhà.
Chu Tước nhịn không được liếc mắt nhìn đội phó Chu một cái.
Người kia cũng phản ứng kịp, nhìn lại cô ấy với vẻ đáng tiếc, trong ánh mắt có loại cảm xúc giống như không cần nói cũng hiểu nhau!
Thì ra là người mình!
Hữu Hữu đen mặt: "Cha, thật trùng hợp!"
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua Chu Tước, lại nhìn vẻ mặt trấn định của Hữu Hữu, mới đầu anh còn kinh hãi một phen, dù sao nhìn thấy Mộ Liên Tước chĩa súng trên thái dương Hữu Hữu như vậy đương nhiên ít nhiều gì anh cũng thấy căng thẳng lo lắng.
Nhưng lúc thoáng nhìn thấy vẻ tươi cười của Hữu Hữu cùng với dáng vẻ nhàn nhã của Chu Tước, anh liền biết chắc, nhất định là Hữu Hữu ác ý chơi đùa, vì thế anh mới thả lỏng tâm trạng.
Anh mỉm cười, nhịn không được trêu chọc: "Con trai ngoan, muộn thế này rồi, không ở nhà ngủ lại chạy đến đây làm gì?"
Hữu Hữu vô tội nói: "Con muốn giúp cha!"
Câu nói này khiến Mộ Nhã Triết cực kỳ vui mừng: "Con thật là hiếu thuận!"
"Tất nhiên! Con cái hiếu thuận với cha mẹ là điều hiển nhiên."
Hữu Hữu ra vẻ đương nhiên nói.
Sắc mặt Mộ Liên Tước biến thành càng xám xít, hai cha con kẻ xướng người họa, hoàn toàn không coi sự uy hiếp của ông ta ra gì nữa!
"Tất cả ngậm miệng lại cho ta! Các người cho rằng đây là trò đùa sao?"
Mộ Liên Tước cảm thấy tình hình trước mắt vô cùng quái dị.
Hai cha con trêu chọc nhau, hoàn toàn không có
một chút lo lắng, Hữu Hữu cũng không hề sợ hãi, họng súng còn đặt trên thái dương của cậu, thế mà cũng không sợ sao?
Không sợ chết, hay là không sợ ông ta sẽ nổ súng?
Cho dù không sợ ông ta nổ súng, chẳng lẽ cũng không sợ súng sẽ phát nổ sao?
Làm ơn đi!
Rõ ràng hiện tại Hữu Hữu là con tin trong tay ông ta, nhưng sao ông ta lại có cảm giác như thể ông ta mới đúng là con thú đang bị vây hãm!
Nghiêm túc một chút đi!
Ông ta rõ ràng đang bắt cóc Hữu Hữu!
Sao lại có cảm giác ông ta đang bị mắc bẫy!
Mộ Lâm Phong cũng mờ mịt.
Hai cha con quá mức thoải mái nhàn nhã, giống như không hề có chút cảm giác nguy hiểm đang kề cạnh!
"Ngậm miệng!" Mộ Liên Tước không thể nhịn được nữa, vô cùng tức giận nói: "Làm loạn đủ chưa? Chuẩn bị xe cho tao! Chuẩn bị xe!"
Hữu Hữu cười tít mắt nói: "Cho ông một cái xe tang, có muốn không?"
Mộ Liên Tước ngẩn ra: "..."
"Ông tư, ông chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì thả tôi ra, tôi phải về nhà ngủ, buồn ngủ quá!"
Hữu Hữu dứt lời, thậm chí còn ngáp một cái.
"Mày thật không sợ chết?"
Mộ Liên Tước nhanh chóng lên đạn, đầu ngón tay đặt lên cò súng, họng súng đặt ngay huyệt thái dương Hữu Hữu.
"Mày có tin tao sẽ nổ súng không hả?"
Dứt lời, Mộ Liên Tước vừa nâng tay lên liền nghe "phựt" một tiếng, một viên đạn xé từ xa bay đến, xuyên qua cổ tay Mộ Liên Tước.
Mộ Lâm Phong ngẩn ra.
"A... "
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên như thể muốn xé trời xé đất.