"Ưm... Đừng..."
Cửa còn chưa đóng đâu!
Nhưng mà đáp lại cô, lại là nụ hôn liều lĩnh của người đàn ông.
Dường như thời khắc này, ham muốn bị đè nén hồi lâu, cuối cùng thỏa mãn mà phóng thích, nửa tháng này, bao gồm cả đường đi từ hang truyện cổ tích đi vào khách sạn, anh đều cực kỳ gắng sức kiềm chế nhẫn nại, vì cái gì, chính là tại thời khắc này, khó mà nhịn được!
Anh cúi đầu, ấn bờ vai cô, hôn lên thật sâu, hung ác mà cướp bóc sức lực, cùng với vừa rồi lúc trên xe, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém!
Cho dù cô nhiều lần kinh hô, cũng không dừng được anh.
Hơi thở của anh phả vào môi cô, đưa tất cả phản kháng cùng khước từ của cô, tất cả đều nuốt vào trong bụng!
Lúc trước, vì chiếu cố cô, mới nhẫn nại chính mình.
Nhưng mà đến nơi này, chính là trời đất của anh anh muốn làm gì thì làm!
Anh không cần kiêng dè những cái kia có không có, càng không cần ủy khuất chính mình!
Anh bây giờ chỉ cần cân nhắc, tiếp đó, nên như thế nào mà nhấm nháp vị ngon của cô
Trong óc của anh, trong nháy mắt, vậy mà loại bỏ mười mấy tư thế, đầu ngón tay vừa chạm tới làn da của cô, liền lập tức cảm thấy nóng bỏng, sức lực hôn cô càng hung mãnh dị thường!
Nửa tháng này không gặp, anh nhớ cô, thực sự nhớ vô cùng.
Anh cũng vì như vậy cảm thấy ngạc nhiên, anh vậy mà có thể nhẫn nại được, không bay đến đoàn làm phim tìm cô!
Trên thân người phụ nữ này, có một loại mị lực đặc biệt.
Một khi thưởng thức qua, liền nhớ mãi không quên, mặc cho như thế nào, cũng như có thể hồi ức lại sự ngọt ngào của cô.
Thế gian này, trừ cô ra, đại khái không có người thứ hai, có thể hoàn mỹ phù hợp với anh như vậy nữa!
Hôn cô, liền nghĩ tới từng chiếm hữu cô, cảm giác thoải mái này, phát tán vô cùng tinh tế khắp xương xốt, vẫn rõ mồn một trước mắt!
Chạm vào cô, giống như chạm phải ma chướng gì đó, vốn không thể tách rời.
"Ưm... Cửa... Cửa..."
Vân Thi Thi vừa giãy dụa, vừa cố gắng nhắc nhở anh, anh giống như có chuyện gì chưa làm!
Mộ Nhã Triết lại có chút không kiên nhẫn, cánh tay
dài vươn ra: "rầm rầm" một tiếng, như cô mong muốn, cửa thuận lợi đóng lại.
Cô thấy vậy, thở ra một hơi, một giây sau, cả người cô lại bị nâng bổng lên, anh khẽ vươn tay, cánh tay có lực vững vàng đem thân thể của cô nâng lên.
Giờ phút này, cô đối mặt với anh, dựa lưng vào cửa, cả người lại được nhấc bổng lên, được anh nâng.
"Nhìn anh..."
Mộ Nhã Triết đưa một bàn tay, bắt cằm của cô, buộc cô nhìn mình.
"Nhìn anh!"
Vân Thi Thi nhìn về phía anh, ánh mắt ngưng lại.
"Người phụ nữ ngu ngốc, hiện tại, nên chuyên tâm một chút!"
Anh có chút bất mãn cô bởi vì những thứ râu ria mà phân tâm, bởi vậy trong mắt, có một chút không vui.
"Toàn bộ thời gian đêm nay của em, tất cả thuộc về anh."
Nói xong, anh liền ổn định cô, cởi quần áo cô ra, kích tình sớm đã kiềm chế rất lâu đang kêu gào cực hạn, dốc sức mà cướp lấy một cách hung mãnh, cơ hồ là mạnh mẽ xâm nhập vào cô.
Gần như không cho cô không gian thở dốc, đè ép cô, thật sâu chiếm thành của mình!
Hung mãnh, giống như cuồng thú, muốn cô, hung hăng muốn cô, sung sướng tràn trề mà phiên vân phúc vũ(*)!
(*):ý nói sự cuồng nhiệt của hai nhân vật trong quá trình ân ái.
Dù là đã chuẩn bị, nhưng cô vẫn bị sự trùng kích dọa người của anh làm cho sợ hãi!
Sau khi ngang ngạnh phát huy vô cùng tinh tế, anh thở hổn hển một tiếng, ôm cô, lại không nỡ buông tay!
Ôm cô đi đến phòng khách, ở trên ghế sofa, lại tiếp tục thỏa thích mà làm cô.
Vân Thi Thi ôm vai của anh, cánh tay một trận co rút, toàn thân mỗi một tế bào, đều như tê dại.