"Cảm ơn ông nội!"
Hữu Hữu nói ngọt một câu.
Mộ Thịnh nhận trà của cậu, như vậy những người còn lại, đương nhiên càng không lập trường khước từ gì rồi!
Khi Hữu Hữu bưng trà đi đến trước mặt Mộ Lâm Phong, ngước mắt, một già một trẻ, dùng ánh mắt giao phong ngắn ngủi qua.
Lòng dạ Hữu Hữu biết rõ, Mộ Lâm Phong không đồng ý cậu.
Nhưng cậu thì sao? Cũng không đồng ý ông trẻ này!
Không đồng ý thì không đồng ý, trà phải mời, đây là quy củ, nhất định phải coi trọng!
"Ông trẻ, mời uống trà!"
Hữu Hữu cười một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti dâng trà lên.
Mộ Thục Mẫn gấp gáp nhìn chằm chằm vào Mộ Lâm Phong, đã thấy ông lại vươn tay, nhận lấy trà của Hữu Hữu, chỉ là khóe miệng lại là co quắp một trận, hiển nhiên cố gắng ẩn nhẫn tức giận.
Ông không phải là muốn tiếp nhận chén trà này chứ?!
"Anh hai!"
Bà ta có chút lo nghĩ hô nhỏ, lại thấy ánh mắt Mộ Lâm Phong cảnh cáo, đến tận đây, bà ta liền vội vàng cúi đầu xuống, không dám tiếp tục hai lời.
"Vân Thiên Hữu... Tên cháu là vậy?"
Hữu Hữu gật đầu, nhìn qua ông ta, đôi mắt mỉm cười.
"Là cái tên rất hay!"
Mộ Lâm Phong thổ lộ một câu ba phải, lập tức, nhấp một ngụm trà, liền bỏ qua một bên, chỉ là từ đầu đến cuối sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Trà kính qua hai vòng, Mộ Thịnh và Mộ Lâm Phong đều nhận, như vậy những người khác, cũng không nói gì nữa rồi!
Khi Hữu Hữu kính trà đến trước mặt Mộ Thục Mẫn, vẻ mặt Mộ Thục Mẫn co quắp một chút, lập tức cố gắng đè ép khó chịu trong ngực, bức bách chính mình giả bộ trấn định tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, liền vội vàng để qua một bên.
Còn quá trình sau đó, thuận lợi tiến triển.
Mộ Nhã Triết dẫn cậu, mà cậu thì sao, giống như là sư tử con kế thừa lãnh địa, theo sát bước tiến của anh, dò xét trên lãnh địa của mình.
Đợi quy củ đều qua, Hữu Hữu liền đứng giữa phòng, hướng về các trưởng bối, cúi người ba cái, câu đó đứng thẳng người lên, bình tĩnh mà
thong dong, giống một người lãnh đạo trí tuệ, làm cho người ta lau mắt mà nhìn!
Một đôi con ngươi màu đen giống như mã não, hiện lên ý cười.
Tim Mộ Lâm Phong bỗng nhiên nhận lấy rung động!
Đứa bé này, tương lai nhất định không tầm thường!
Ông ta, có một loại cảm giác nguy cơ!
Trên đường trở về, Hữu Hữu ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng không nhịn được nữa, cười khanh khách.
Mộ Nhã Triết bị tiếng cười của cậu lây, môi mỏng cũng không nhịn được vẽ ra một đường cong.
"Cha, cha có nhìn thấy vẻ mặt Mộ Lâm Phong không? Toàn bộ quá trình tái xanh, nhìn xon, giống như nhìn một kẻ xâm lược!"
Sau đó cậu nghiêng đầu một chút: "Chơi thật vui."
"Hữu Hữu, từ hôm nay trở đi, con chính là con trai danh chính ngôn thuận của cha! Về sau, sẽ không có người khi dễ con nữa!"
Mộ Nhã Triết hứa hẹn.
"Cha, con đã tiến vào nhà họ Mộ, có phải sẽ sửa họ hay không?"
Hữu Hữu bỗng nhiên hỏi một câu.
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Sao vậy? Con không muốn thay đổi?"
"Mộ Thiên Hữu... Ừm..."
Vân Thiên Hữu cười một tiếng: "Cái tên này, con nghe không được dễ nghe! Con không muốn thay đổi tên, có được không?"
Lập tức, cậu nhìn về phía anh, cong miệng cười: " Cái họ Vân này, theo con bảy năm rồi! Từ khi con sinh ra lớn lên, đã theo họ mẹ! mẹ họ gì, con họ đấy, không muốn thay đổi."
Vẫn là Vân Thiên Hữu êm tai.
Quan trọng là, cái tên này, là mẹ cho cậu.
Mặc kệ có dễ nghe hay không, cả đời cậu đều muốn gọi cái tên này, không muốn sửa đổi.