“Trên thực tế, con phải đổi lại họ theo đúng dòng dõi: họ Mộ!”
Mộ Nhã Triết ngưng một chút, sau đó chỉ bất đắc dĩ cười: “Nhưng mà, sửa hay không, cha cho con quyền chọn lựa!”
“Cha thật tốt!”
Hữu Hữu thoả mãn cười, sau đó cậu kéo tay cha mình, cắn nhẹ lên đó một cái: “Cha à, cha yên tâm, con sẽ không để cha thất vọng đâu!”
Cậu sẽ trở nên thật mạnh.
Mạnh đến mức bất cứ kẻ nào cũng không thể xem thường cậu!
Xem thường mẹ cậu!
Cậu tự nói với chính mình, ngày đó, không còn lâu nữa!
…
Tại một nơi khác trong nhà họ Mộ, đang có một màn náo loạn xảy ra.
Mộ Thục Mẫn rất tức giận, vỗ mạnh vào cái bàn, không thèm nể mặt Mộ Lâm Phong.
“Anh hai, thằng nhóc này, chẳng lẽ anh định nhận nó sao? Nó là đứa con ngoài giá thú của người phụ nữ kia, dã tâm của nó rất lớn! Anh xem, giờ thằng nhóc đó tự nhiên trở về nhà họ Mộ chúng ta, nhất định là do người phụ nữ đó ở đằng sau xúi dục. Chắc chắn là muốn chiếm đoạt gia sản nhà họ Mộ chúng đây mà, đứa con đã trở về vậy thì cô ta cũng sớm bước vô được cánh cổng nhà họ Mộ chúng ta thôi. Người phụ nữ này, đúng là quá gian manh mà! Từ đầu đến cuối, chúng ta đều phải chịu sự sắp xếp của cô ta. Anh để yên thế được sao? Mà thằng nhóc kia trở về nhà họ Mộ, một khi vị trí nó ở đây đã vững chắc, vậy thì cô ta cũng quang minh chính đại bước vào căn nhà này rồi, vậy chẳng phải là quá tốt cho cô ta sao!? Anh hai, anh thật sự muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng đó sao?”
Mộ Thục Mẫn giận dữ không thôi, nhưng Mộ Lâm Phong tiếp tục mặc kệ làm ngơ, ông ta không nói gì cả, chỉ ngồi yên đó, vẻ mặt lạnh nhạt không có cảm xúc gì.
“Anh hai, sao anh lại im lặng như vậy!?”
Mộ Thục Mẫn nói xong, lại giận dữ nói: “Chẳng lẽ anh không biết, em làm như vậy là vì anh sao?!”
Mộ Lâm Phong đập bàn, giận dữ đứng lên: “Em làm chuyện này, là vì anh á? Em bớt bớt
lại đi, chuyện này anh còn chưa nắm rõ được, mà sao em cứ làm ầm làm ĩ lên để làm gì!”
Nói xong, Mộ Lâm Phong khoanh tay lại, đi qua đi lại bàn làm việc, Mộ Yến Thừa và Mộ Thục Mẫn lo lắng nhìn anh, nín thở cắn môi.
Cuối cùng, ông ta dừng bước, đứng tại chỗ, chậm rãi nói: “Nhưng anh có một điều muốn nói, đứa bé này, muốn yên ổn bước vào nhà họ Mộ này, không đơn giản vậy đâu!”
Có những lời này của ông ta, Mộ Thục Mẫn cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm được một ít, bà ta cười cười, không khí cũng bớt nặng nề hơn.
…
Hữu Hữu về đến nhà, Vân Thi Thi vẫn đang ở đoàn làm phim chưa về.
Tiểu Dịch Thần chạy “bịch bịch bịch” đến, nhìn thấy Hữu Hữu thì gương mặt sáng rỡ tràn ngập mong đợi hỏi: “Hữu Hữu, thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?”
Tiểu Dịch Thần ngẩn người, nhìn thoáng qua gương mặt Mộ Nhã Triết, rồi lại nhìn Hữu Hữu: “Cha nói hôm nay mang em đến nhà họ Mộ mà, chẳng phải chính thức nhận em về gia đình sao?”
“Nhưng chỉ là lời nói thôi, đâu có quyết định được gì nhiều đâu!”
Mộ Nhã Triết bị câu nói này của cậu làm cho dở khóc dở cười.
Đứa bé này, đúng là con quỷ nhỏ mà!
“Được rồi! Hai đứa đi ngủ đi!”
Mộ Nhã Triết đưa hai đứa con trở về phòng, sau đó ôm lấy Tiểu Dịch Thần, kể lại những kỉ niệm này chưa của hai cha con, cho đến khi cậu ngủ rồi mới thôi.
Lúc Vân Thi Thi trở về nhà, Mộ Nhã Triết đang ở trong phòng làm việc, cô gõ cửa bước vào.
Mộ Nhã Triết không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ hỏi: “Quay xong chưa?”
“Vẫn chưa…”
Anh không hỏi gì thêm, cô cũng không nói gì nhiều. Cô bỗng nhiên đi đến bên cạnh anh, gương mặt có chút kì lạ, cô nói: “Hôm nay người trong đoàn làm phim… cư xử rất kì lạ!”
“Kì lạ?”