Trước đây bởi vì một số bạn học, tất cả mọi người đều ầm ĩ tan rã trong không vui, cô ấy còn tưởng rằng, tình cảm của cô ấy và Vân Thi Thi, cứ như vậy mà hết rồi.
Khi nhận được thiệp mời của cô, trong lòng Khương Lê cảm động, quá nhiều niềm vui và bất ngờ.
Lập tức cô ấy chuẩn bị tiền lì xì gấp bốn lần, số tiền này với dân bình thường là đã cực kỳ thể diện rồi.
Nhưng mà so với khách của Mộ Nhã Triết, đúng là không đáng giá nhắc đến.
Nói khó nghe, ngồi một chuyến phi cơ tư nhân, đến đảo tư nhân nhỏ nghỉ ngơi, mấy đồng tiền này không đáng là gì!
Mới đầu cô ấy khó tránh khỏi chột dạ, nhưng Tiếu Tuyết hiểu, cô ấy nói: “Chỉ cần tâm ý của cậu là được! Thi Thi còn để ý chút tiền đấy sao?”
Lúc này Khương Lê mới bình thường trở lại.
Đương nhiên Khương Lê hiểu được cái gì gọi là đúng mực, biết để lại mặt mũi cho Vân Thi Thi, cho dù trong lòng kinh ngạc chấn động, nhưng mà đối mặt với tình cảnh như vậy, trên mặt vẫn giả bộ trấn định.
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu vì tham dự lễ đính hôn, mặc hai bộ tây trang, nhưng mà lúc lên phi cơ, nhìn thoáng qua các nhân vật nổi tiếng trong khoang, vẫn cảm thấy có cảm giác áp lực.
Loại cảm giác này khó mà miêu tả trong lúc này.
Chỉ có thể nói, thân phận của bọn họ và tầng lớp Mộ Nhã Triết giống như hai thế giới.
Vì thế trong lòng ông có chút lo lắng cho Vân Thi Thi!
Từ xưa đến nay, kết hôn luôn xem trọng môn đăng hộ đối.
Đương nhiên, không cần phải nói đến môn đăng hộ đối, gia cảnh hai bên nhất định phải tương đương, ít nhất không có lệch trời cách đất như vậy!
Một giai cấp bình dân, một xã hội thượng lưu, khoảng cách đó không phải một lời có thể nói hết!
Ông sợ Vân Thi Thi gả đến nhà họ Mộ, khó tránh khỏi bị ấm ức!
Danh môn vọng tộc, phần lớn đều chướng mắt gia thế bối cảnh của Vân Thi Thi!
Đây là vấn đề Vân Nghiệp Trình lo lắng nhất.
Sau đó cảm thấy quá khẩn trương, Vân
Nghiệp Trình nơm nớp lo sợ, mang theo Vân Nghiệp Hậu yên lặng thay đổi khoang, cùng khoang với mẹ con Tương Ngọc.
Tương Ngọc vừa thấy Vân Nghiệp Trình đến, vội vàng kéo ông sang một bên, câu đầu tiên mở miệng nói là: “Anh Trình à! Chuyện này anh đúng là không phúc hậu rồi! Con gái anh có năng lực như vậy, câu được cho anh một con rể vàng! Anh vậy mà gạt chúng em không nói!”
Vân Nghiệp Trình ngẩn ra.
Tương Ngọc lại nhịn không được hỏi thăm: “Rốt cuộc thì chồng chưa cưới của Thi Thi có lai lịch gì thế? Em thấy phi cơ tư nhân đều đã phái ra rồi! Chắc là không thiếu tiền đi?”
Vân Nghiệp Trình nhíu nhíu mày, cực kỳ phản cảm với câu hỏi của bà ta.
“Chồng chưa cưới của Thi Thi có gia thế gì, anh mặc kệ! Anh chỉ quan tâm cậu ta có yêu Thi Thi hay không, có thương Thi Thi hay không, đối xử với Thi Thi có tốt không, chuyện khác anh không quan tâm.”
“Chuyện này sao có thể nói như vậy được?”
Tương Ngọc không cho là đúng: “Cậu ta đều là con rể anh, anh không hiểu rõ cậu ta, thì nói chuyện sao được!”
Nói xong, bà ta thần thần bí bí suy đoán: “Em thấy lai lịch của cậu ta không đơn giản! Không phải người có hàng tỉ sao có thể mua được phi cơ tư nhân xa hoa như vậy? Anh Trình! Em nói này, Thi Thi đúng là không chịu thua kém! Tìm được con rể vàng cho anh như vậy, sau này vinh hoa phú quý của anh, đã có thể không cần lo nữa rồi!”
Trong lời nói của Tương Ngọc không giấu nổi hâm mộ và ghen tị, sau đó lại thở dài một tiếng: “Nếu như hai đứa con gái của em không chịu thua kém một chút, có được một nửa mệnh như Thi Thi, nửa đời sau của em không cần phải khổ sở vất vả như vậy rồi!”