Vân Nghiệp Trình dịu dàng nở nụ cười, nhìn bà ta một cái, trên mặt lại không có biểu tình gì: “Những thứ này anh đều không quan tâm! Thi Thi có thể tìm được một người đàn ông yêu mình, hai đứa sống tốt với nhau cả đời, đây mới là điều quan trọng! Cái khác, giàu nghèo thế nào cũng được, anh không để ý!”
“Haizz! Anh xem anh này, có mệnh hưởng thụ vinh hoa phú quý, anh lại như vậy… sao anh lại nói thế?” Tương Ngọc có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Vân Thanh Miêu cũng tiến đến gần, hỏi thăm: “Bác, Thi Thi đúng là có phúc! Có thể tìm được người chồng vừa đẹp trai lại có tiền như vậy!”
“Nhìn cháu nói chuyện này, sao lại nói thế chứ. Hai người ở cùng một chỗ, quan trọng là… Tình cảm, những điều kiện vật chất khác, căn bản không quan trọng.” Vân Nghiệp Trình rất lạnh nhạt với chuyện này, ông chưa từng nghĩ tới, nếu Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết ở cùng một chỗ, sau này ông có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nói câu khó nghe, nếu Vân Thi Thi sống tốt, cho dù nửa đời sau của ông khổ sở, cũng cam tâm tình nguyện.
Ông thật sự nghĩ như vậy, cũng làm như vậy!
Thừa dịp còn có chút sức lực, làm chút việc kiếm ít tiền, cũng coi như giảm chút trách nhiệm của cô.
Nhưng Tương Ngọc không nghĩ như vậy, Vân Thanh Miêu lại càng không nghĩ như vậy.
Lời nói của ông họ nghe xong, thấy có chút ý tứ đường hoàng!
Vân Thanh Miêu cười nói: “Bác, lời này bác nói… Nếu chồng chưa cưới của em ấy không có tiền, Thi Thi có thể để ý anh ta sao? Ở cùng với anh ta không phải muốn cuộc sống sau này dễ chịu hơn một chút thôi sao! Gả cho người đàn ông có tiền như vậy, nửa đời sau có thể thoải mái dễ chịu, em ấy chỉ cần làm vợ nhà giàu, không cần phải làm việc, không cần kiếm tiền, có chồng nuôi dưỡng, chỉ cần cố gắng sinh thêm cho anh ta một trai một gái, cuộc sống sau này rất thoải
mái rồi!”
Tương Ngọc đứng bên cạnh cũng cảm thán: “Đúng vậy! Thi Thi đúng là có phúc, không phải cứ hâm mộ là được! Nếu Thanh Miêu và Cầm Lệ giống Thi Thi, ở thủ đô tìm cho em được hai con rể vàng, vậy cuộc sống sẽ rất tốt!”
Nghe đến đó, Vân Nghiệp Trình nửa câu cũng không muốn nói với mấy người nữa!
“Có chút duyên phận, quá nghiêm khắc cầu không được!”
Dừng một chút, ông lại dặn dò nói: “Tương Ngọc, Thanh Miêu, Cầm Lệ, tiệc đính hôn có rất nhiều nhân vật có lai lịch lớn, đến lúc đó mọi người nhớ kỹ không được nói lung tung, thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm việc nói chuyện, tốt xấu gì cũng chừa lại chút đúng mực!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tương Ngọc thay đổi, trong mắt hiện lên không vui.
“A… Anh Trình, lời này của anh là có ý gì, Thi Thi mới chỉ đính hôn, quy củ của anh vậy mà đã lập ra! Thế nào, sợ chúng em làm Thi Thi mất mặt sao? Lời này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Vân Nghiệp Trình không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ nói chuyện làm việc không đáng tin, bằng không sao ông lại nói với bọn họ như vậy?
Tương Ngọc nghĩ Vân Nghiệp Trình đứng trước mặt bọn họ đùa giỡn ngạo mạn rồi!
Con gái gả cho nhà giàu có đã bắt đầu chê bọn họ nghèo, ngại bọn họ không cùng cấp bậc sao?
Chỉ là gả cho nhà giàu có mà thôi, có thể thanh cao như vậy sao?
Giả bộ cái gì chứ!
Rõ ràng không phải sợ bọn họ làm mất mặt?
Nói đến mức này sao.
Vân Thanh Miêu có chút ấm ức nói: “Bác, lời này bác nói không phải có chút tổn thương người khác rồi sao!”