Nhưng phối hợp với khuôn mặt đẹp trai anh khí bức người kia, khi anh đứng ngược sáng xuất hiện trong tầm mắt cô, lúc này cô giống như thiếu nữ trẻ tuổi non nớt, xuân tâm nảy mầm, trái tim như nai con đập loạn!
Thật đẹp trai!
Nhất là khi mái tóc của anh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ, mặc dù trong quá khứ mái tóc của anh luôn để tự nhiên ôm lấy khuôn mặt anh tuấn cũng không hề thua kém bây giờ.
Hiện tại anh sửa lại tóc mái, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn liền hiện ra không sót một chút nào, một đôi mắt thâm thúy mê người không gì che đậy lại càng hớp hồn khiến người ta khó có thể rời mắt.
Ánh mắt anh như có một loại ma lực, rơi vào trên thân thể cô khiến trái tim cô đập thình thịch liên hồi, khẩn trương đến độ gần như đã quên phải hô hấp thế nào.
Mộ Nhã Triết cũng nhìn cô, khóe môi chứa đựng ý cười dịu dàng, cũng chỉ có khi anh cười rộ lên vì cô, một phần ý cười dịu dàng kia mới đạt tới đáy mắt.
Âm nhạc lúc này bỗng vang lên theo tiết tấu.
Trong âm vang thánh thiết, đội hoa đồng tay cầm hoa cũng ngâm ca theo những lời ca lãng mạn.
“Yêu chính là để vì sao được tắm mình trong ánh sáng bình minh.
Không có em
Thiên đường cũng biến thành địa ngục.
Nét đáng yêu của em khiến trái tim anh thổn thức
Khi... Em khẽ ôm e lệ mà dịu dàng...
Anh khẽ hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp của em,
Anh muốn dùng nụ hôn thay cho lời nói,
Nụ hôn của anh giống như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt con tim!
Ngày hôm qua chạm đến hạnh phúc của anh,
Ngày hôm nay đã hóa thành hư ảo,
Anh nhận được tình yêu chân thành,
Dưới bóng cây ngô đồng cùng em bên nhau.”
Mỗi hoa đồng sau khi nhận lì xì liền trao đóa hoa hồng trắng cho Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhận bó hoa, chậm rãi đi về phía cô, mỗi một bước đều khiến trái tim cô thêm thổn thức.
Cô đứng ở nơi đó, chờ anh tới nắm lấy tay cô.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt như ngọn đuốc rực cháy.
Hai tay Vân Thi Thi cầm váy, khẩn trương chờ anh đến gần, làn váy chạm đất, thánh khiết trang nghiêm, mặc dù gió nhẹ thoảng qua khiến tóc mái cô hơi rối
nhưng lại không thể phá hóng sự xinh đẹp của cô.
Phải nói, khí chất là một thứ gì đó rất kỳ lạ.
Có người xuất thân cao quý, nhưng lại không thể có được khí chất thanh lịch.
Mà cô mặc dù không có dòng dõi quý tộc, cũng chẳng phải thiên kim của gia tộc cao quý, nhưng lúc cô xuất hiện tại cửa thành, một thân lễ phục quý giá lại càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp, thanh lịch khí chất cao quý của cô.
Mộ Nhã Triết dần tiến lại trước mặt cô, tay phải đặt sau lưng, tay trái cầm bó hoa, mãi khi đến gần cô, lúc này anh mới dừng cước bộ, chăm chú nhìn cô.
Âm nhạc du dương vang lên, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường gần như nín thở, hoặc là rung động, ao ước, hoặc trông ngóng, chờ mong giây phút này.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, cái nhìn của anh khiến cô thêm vài phần khẩn trương, thế cho nên vào lúc này trong đầu cô như trống rỗng, tay chân luống cuống không biết nên để đâu cho đúng.
Cô đã từng tưởng tượng ra vô số lần đầu tiên trong cuộc đời, và giờ phút này mộng ảo ấy như biến thành hiện thực xuất hiện trước mặt cô.
Trong lòng người đàn ông của cô là bó hoa hồng trắng, đứng ở trước mặt cô, lúc này cô mới giật mình, thì ra hôn lễ mộng ảo kia không phải chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô!
Vân Thi Thi đỏ mặt nhìn anh, trong mắt có chút e lệ, khuôn mặt phảng phất như cánh hoa anh đào, cho dù là son phấn thượng đẳng cũng không thể khắc họa được tư thái xinh đẹp quyến rũ của cô lúc này.
Cô mím môi, nhận lấy bó hồng trắng từ trong tay anh, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người.
Mộ Nhã Triết dịu dàng hỏi: "Chuẩn bị tốt rồi chứ? Nàng công chúa của anh."