Vân Thi Thi gật gật đầu, giọng nói như tiếng muỗi kêu, một giây sau, trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, cô liền được người đàn ông của mình ôm theo kiểu công chúa.
Anh ôm lấy eo cô, thoải mái bế cô lên.
Mộ Nhã Triết khẽ cúi đầu, tao nhã lại thong thả hôn lên khóe môi của cô, đôi môi anh kề sát đôi môi đỏ hồng, giờ phút này giọng nói có chút khàn khàn không thể nghi ngờ gì đã tiết lộ tâm tình của anh lúc này.
"Hôm nay em thật đẹp!"
Vân Thi Thi nghe vậy, trong lòng ngọt ngào còn thêm một chút thẹn thùng, khuôn mặt lập tức nóng bừng.
Nhiều lời ca ngợi cũng không bằng một câu này của anh.
Lời ngợi ca cao nhất trong tình yêu chính là một câu nói thật lòng trong giây phút thiêng liêng này.
Anh rất ít thể hiện qua lời nói, người đàn ông này từ trước tới nay vẫn luôn thâm trầm nội liễm, rất khó có được một câu khen ngợi từ anh, nhưng mỗi câu nói của anh lại khiến trái tim cô rộn ràng.
Vân Thi Thi khẩn trương ôm hoa tươi, nâng mắt chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, đáy mắt anh có một chút nóng bỏng cùng vô vàn yêu thương cưng chiều không hề che dấu đối với cô.
Mộ Nhã Triết nhẹ ôm cô, đi về phía chiếc xe đặc biệt chờ sẵn bọn họ, anh đi rất nhanh, cho dù có ôm cô nhưng bước chân vẫn vững vàng, nhanh nhẹn.
Sau khi ngồi vào xe, lễ tân liền đi tới đóng cửa lại, lái xe bắt đầu điều khiển xe tiến tới hội trường buổi lễ.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhìn theo chiếc xe rời đi, sau đó nhìn nhau cười, cũng lập tức lên một chiếc xe khác rời đi.
Ngồi ở trên xe, lúc này Vân Thi Thi mới kinh ngạc phát hiện, dọc hai bên đường đi đều phủ kín hoa hồng, chiếc xe băng qua làm gió thổi tới khiến những đóa hoa tung bay, cả đất trời như sống trong huyền thoại.
"Đẹp quá!"
Vân Thi Thi rung động thì thào.
Hôm nay, anh mang lại cho cô quá nhiều niềm vui cùng rung động, cô chưa từng nghĩ tới một người đàn ông đã quen lạnh lùng cao ngạo, lại vì cô mà dụng tâm chuẩn bị tiệc cưới, mặc dù không thể cảm nhận được từng chi tiết nhưng cô có thể cảm thụ được tấm lòng của anh.
Không nói đến sự xa xỉ của
buổi lễ, chỉ riêng việc anh có thể biến những ảo mộng về một hôn lễ lãng mạn của cô thành sự thật đã khiến cô cảm thấy vô cùng đáng quý rồi!
Cô là một người rất dễ thỏa mãn, cô cho rằng hôn lễ chỉ cần thuận lợi tiến theo trình tự bình thường là được... Cùng người trong lòng ở bên nhau, những cái khác đều không quan trọng.
Anh dùng hành động để nói cho cô biết, anh yêu cô, muốn bằng mọi cách thỏa mãn mơ ước của cô.
Cảm động, đồng thời còn cảm thấy may mắn cho chính bản thân mình!
Có thể được gặp anh, ở bên anh, cô coi như đã dùng hết may mắn của cả cuộc đời.
Nụ cười trên mặt cô rơi vào trong đáy mắt anh, anh cũng nở nụ cười theo cô!
Nụ cười trong mắt người yêu chính là có sức cuốn hút nhất!
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Mộ Nhã Triết, em đang nằm mơ sao?"
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì... Khó có thể tin... Anh lại âm thầm làm cho em nhiều thứ như vậy! Em không dám nghĩ, lễ đính hôn của em sẽ lãng mạn đến thế, cho nên, em sợ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại liền kết thúc, cái gì cũng không còn!"
Mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt gần như đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của cô.
Vân Thi Thi lo lắng lại khiến Mộ Nhã Triết bật cười.
Bàn tay anh nhẹ nhàng lấy đi cánh hoa rơi xuống trên đầu cô, sau đó khẽ nhéo cái mũi của cô.
Những động tác này anh gần như thường xuyên làm với cô, hai người trong lúc đó đều có những động tác thân mật với nhau.
Anh ghé vào bên tai cô nói: "Đứa ngốc, đây không phải là mộng. Toàn bộ, đều là thật bao gồm cả anh."
Cô không khỏi cúi đầu, hiển nhiên không muốn anh nhìn thấy bọ dáng thẹn thùng của cô, miễn cho anh cảm thấy cô có chút làm kiêu.